Ở bên trong khói bụi dày đặc do v·ụ n·ổ trận pháp gây ra, một đôi mắt lạnh lẽo không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào đang nhìn đám người Lưu Lộ Lâm. Đôi mắt này là của Xuân Đức, hắn lúc này vẫn hoàn hảo vô khuyết vụ bạo tạc kinh khủng lúc trước không có ảnh hưởng bao nhiêu tới hắn.
Nhìn về đám người Lưu Lộ Lâm đang ở nơi xa, Xuân Đức đột nhiên mỉm cười một cách đầy ma quái. Hắn lúc này nhắm mắt lại cảm ứng “độc hồn chủng” của mình. Rất nhanh hắn liền đã cảm ứng được “độc hồn chủng” của bản thân ở bên trong linh hồn của mấy người Lưu Lộ Lâm.
Sau khi cảm ứng được “độc hồn chủng” Xuân Đức lần nữa mở mắt ra. Hắn khẽ cười nói: