Ngồi ở trên xe, Xuân Đức có phần nghi hoặc nhìn Nhã Đồng, hắn cảm thấy cô gái này thực đặc biệt, lúc bình thường nhìn đần đần, đụng tí cái là cáu lại còn hay đỏ mặt nhưng mà lúc chém g·iết thì quả thực so với đám liếm máu mà sống còn muốn điên cuồng. Bình thường nữ nhân nhìn thấy n·gười c·hết thì sợ hãi những nàng ta sẵn sàng chém thêm một kiếm coi tên kia c·hết chưa.
“Này Nhã Đồng, cô thực sự là sinh viên mà không phải t·ội p·hạm g·iết người chứ?”
Nhã Đồng lúc này lại quay về bộ dạng bình thường, nàng trừng mắt nhìn Xuân Đức khẽ gắt nói: