Bốn phía xung quanh dãy núi hùng vĩ, chim hót hoa nở, mây khói lượn lờ, cảnh sắc như họa, đẹp không sao kể siết. Nhìn thấy cảnh sắc nơi đây thì Xuân Đức cũng hiểu vì sao nó gọi là Thiên Nguyên tiên cảnh mà không phải Thiên Nguyên ma cảnh rồi.
Chính giữa nơi này, một tòa bạch cốt tế đàn hùng vĩ đứng sừng sững, tòa bạch cột tế đàn này bốn phía có từng bậc thang một đường đi lên trên, phía trên tế đàn là một mảnh bình đài rộng rãi. Có rất nhiều người ngồi ở trên bậc thang tu luyện, nhưng đa phần đều phân tán ở phía dưới, lên trên cao lác đác không có mấy người, về phần đến đỉnh thì đừng nói tới.