Huy Mộng
Tứ thúc và A Thanh tẩu tự trở về.
Mối quan hệ của bọn họ không mặn không nhạt, như nước chảy.
Có lẽ, dưới sự ràng buộc của lễ giáo, bọn họ sẽ không bao giờ tìm thấy một nơi thế ngoại đào nguyên như vậy nữa.
Cũng trong năm này, khai trung chiết sắc* bắt đầu.
Triều đình ban hành sắc lệnh, cho phép thương nhân đổi bạc lấy giấy phép mua muối, miễn trừ nỗi khổ phải nộp thuế ở biên giới.
Xóa bỏ lệnh cấm muối dư, thương nhân có diêm dẫn có thể trực tiếp mua muối từ tay các hộ sản xuất.
Điều này đảm bảo nguồn cung dồi dào, miễn trừ nỗi khổ phải bảo quản, cũng trở thành cơ hội kiếm lời cho các thương nhân muối ở lưỡng hoài.
Năm mười lăm tuổi, ta chính thức bước vào ngành muối ở lưỡng hoài.
Vì có công trong việc quyên góp, lại có căn cơ từ Tứ thúc, ta buôn muối rất thuận lợi.
Uông học chính lén hỏi ta: "Có phải sau lưng ngươi có người chống lưng không?"
Ta cười đáp: "Không biết."
Thực ra ta biết.
Hỏi rõ những người quen biết, trong đó có mấu chốt, ta bỗng hiểu ra.
Người thân cận với đương kim bệ hạ, không ai khác chính là Diệp Minh Trăn.
Có hắn trong đó sắp xếp, ta trở thành tổng thương Giang Nam, trông coi việc buôn bán muối, cũng là một lựa chọn rất tốt.
---
Lòng nghi ngờ của đương kim bệ hạ rất nặng.
Vì vậy, Diệp Minh Trăn nhiều lần được trọng dụng, các cựu thần của triều đình bị nghi ngờ hai lòng, người thì bị tước quyền, kẻ thì bị xử phạt.
Mỗi bước mỗi xa
Mà thái giám, là gia nô của Thiên tử, lại được nhiều trọng dụng.
Ngành muối ở lưỡng hoài tích lũy rất lớn, bệ hạ không yên tâm với những thương nhân giàu có trước đây.
Nghe nói Diệp Minh Trăn có quan hệ bạn bè từ thuở nhỏ với ta, rất hứng thú.
May mắn thay, thiên ân ban xuống Giang Nam.
Khi đó, ta đã có một ngôi nhà ở Dương Châu, để giao tiếp qua lại, được xây dựng rất hoành tráng.
Bệ hạ đã nghỉ lại tại "Mộng Viên" của ta.
Dòng tiền như nước chảy vào, khiến lòng bệ hạ vui vẻ.
Những đồng bạc chảy vào như dòng nước, khiến long tâm vui vẻ.
Sau khi uống rượu, hắn ta đã quyết định: "Ngươi, sẽ là hoàng thương Giang Nam."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Như vậy, vào năm mười lăm tuổi, ta được phong là hoàng thương.
Tính ra, thật sự cũng nhờ vào thân phận nữ tử giúp ích cho ta.
Chính vì bệnh đa nghi nặng, liền không muốn để các sĩ tộ Giang Nam phát triển lớn mạnh.
Ta là một nữ tử, không gốc không gác, như lục bình trôi nổi.
Không có phụ mẫu, cũng không có người thân.
Đúng là phù hợp với yêu cầu "đao" của bệ hạ.
Còn "đao" khác của bệ hạ, chính là Diệp Minh Trăn.
Khi gặp nhau ở Mộng Viên, ta hỏi hắn:
"Bác Như, ngươi đã quyết tâm chưa?"
Sống chung với sói, không phải là việc lâu dài.
Hắn gần gũi với hoạn quan, không phải chuyện dễ.
Chính sự triều đình, ngày này qua ngày khác, không biết ngày nào sẽ bị coi là phản đồ mà bị thanh trừng.
Ánh trăng như nước, gương mặt nghiêng của Diệp Minh Trăn rất trầm tĩnh.
Hắn nói: "Thời cơ chưa tới."
Cho đến vài tháng sau, bệ hạ trở về kinh, kinh thành xảy ra một vụ án lớn.
Hoạn quan Hà Ngôn có ý định mưu phản, đã bị Diệp Minh Trăn tự tay giam giữ.
Dưới đầu sóng ngọn gió, Diệp Minh Trăn dứt khoát từ quan.
Không ai biết hắn đã đi đâu.
Nếu có, người đó có lẽ chỉ có ta.
Sau cơn gió xoáy, ta nhận được phong thư của hắn.
Trong thư chỉ có vài chữ.
[Không lâu sẽ trở về.]
Khiến ta nhớ lại những ngày xưa ta và hắn chơi trò gia gia tửu.
"Ngươi đã đi đâu rồi?"
"Đi dạo chơi tứ phương."
"Vậy ngươi có trở lại không?"
"Không lâu sẽ trở về."
Có lẽ đến cuối cùng, bọn ta sẽ gặp lại ở Huy Châu.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com