Huy Mộng

Chương 12



Lừa "lộc cộc" đi về phía trước, không lâu sau, cuối cùng cũng đến chợ.

Tiểu Lục tử nhắc nhở ta không được chạy lung tung, rồi đi làm việc của mình.

Ta kéo trà đi đến chỗ người môi giới gần đó.

Núi non vô chừng, thôn quê hẻo lánh, cũng không thiếu người vào huyện ta.

Hàng hóa không nơi nào không có, đất đai không nơi nào không đến, thời gian không lúc nào không vội vã, tính toán không chỗ nào không tinh vi, lợi nhuận không chỗ nào không tập trung, quyền lực không chỗ nào không nắm giữ.

Người môi giới, chính là nơi làm lũng đoạn việc mua bán.

Người dân bản địa cung cấp hàng hóa cho bọn họ, còn bọn họ nhìn vào sự thịnh suy của thiên hạ, chuyển hàng hóa đi khắp muôn nơi.

Ta chọn tiệm trà Dục Long, nghe nói chưởng quầy ở đó rất tốt, không ép giá.

Nhưng chờ mãi, vẫn không thấy ai.

Tiểu nhị bên cạnh cười nhẹ: "Tiểu muội, đừng chờ nữa, đại chưởng quỹ không coi trọng chút đồ kia của ngươi đâu, ngươi cứ việc bán đi!"

Không còn cách nào, ta đành phải tự thương lượng giá.

Nhưng cửa tiệm lớn thì thường ép khách, điều này cho tới bây giờ không phải là lời nói suông.

Trước khi đến bán trà, ta đã nói chuyện với Tiểu Lục tử rất lâu, về giá trà năm trước ta đã quen thuộc.

Giá mà tiểu nhị đưa ra, đã bị hạ thấp tới ba phần.

Có thể thấy không phải ai cũng tốt bụng, ở nơi nhiều thương nhân, thường thì càng có lợi ích thì càng dễ lừa gạt người ngu muội.

Ta suy nghĩ một chút: "Ta không bán nữa."

"Không bán nữa thì làm gì!" Tiểu nhị sốt ruột lên, "Nhìn cái sọt trà của ngươi đã héo úa, chỉ có tiệm trà nhà ta mới tốt bụng thu, đổi sang người khác, bọn họ còn không thèm nhìn đâu!"

"Không sao, chỉ cần đi thêm một đoạn đường, không chừng ta sẽ đi sang địa phương khác bán."

Ta thu cái sọt lại, chuẩn bị quay về.

"Đợi đã."

Một giọng nói gọi ta lại.

Chưởng quầy này, có lẽ đã đứng ở nơi tối tăm nhìn một lúc lâu, hoặc vừa mới bận xong, giờ mới khoan thai đi đến.

"Tiểu cô nương, trà của ngươi để ta xem lại."

Ông ta nhìn có vẻ hiền từ, mặc áo màu chàm, có vẻ giàu có hơn những người khác.

Ta đứng yên tại chỗ, để ông ta xem trà của ta.

"Đây là trà của thôn Trà Viên."

Ông ta cầm một vài lá lên, đặt lên mũi ngửi thử, rồi nếm một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Trà của thôn Trà Viên có mùi vị đắng, có vẻ khác với trà ngọt lành thông thường, chỉ vì đây là trà hái từ cây cổ thụ, hương vị càng thêm đậm đà.

"Lông trắng phủ đầy, búp trà như đỉnh núi, đúng là Mao Phong thượng hạng.”

"Tiểu cô nương, ngươi định bán với giá bao nhiêu?"

Ta không nói gì, chỉ kéo tay áo lên.

Điều này có nghĩa là ta muốn tính toán trong tay áo.

Người buôn bán, khi làm ăn đôi khi cần phải chú ý đến tai mắt bốn phía, vì vậy thường giấu trong tay áo, dùng những cử chỉ đặc biệt để thương lượng giá.

Ta và chưởng quầy đã thương lượng một hồi, sau khi thỏa thuận giá cả, ông ta cười.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là người Phương gia nhỉ."

"Đúng vậy." Ta không khách khí nói.

"Ta với Thất thúc nhà ngươi quen biết đã lâu, thay ta hỏi thăm ông ấy."

Ta nhớ đến những lời đồn trong tộc, đáp: "Thất thúc hiện giờ đang ở Liêu Dương, có lẽ phải một thời gian nữa mới về."

Chưởng quầy vuốt râu cười: "Người môi giới bọn ta, kỳ quái như biển đảo, hiếm hoi như sa mạc, với dấu chân gần như đi khắp đất Vũ*. Một hai năm không về, cũng là bình thường, lần sau ta đến nhà các ngươi thăm ông ấy nhé!"

*Vua Vũ nhà Hạ

Vì đã có người lớn trong nhà quen biết, những chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ta cầm số bạc đã thanh toán, cảm thấy trong tay nặng trĩu.

Đi kèm với nó là một cảm giác nhẹ nhõm.

Cuối cùng, ta đã kiếm được đồng tiền đầu tiên bằng chính khả năng của mình!

Khi cầm túi tiền ra khỏi tiệm trà, bên cạnh tiệm gạo có một nữ tử cũng bước ra.

Ta hơi ngẩn ra, cảm thấy nàng ta có chút quen mắt.

Nhưng nàng ta vội vàng che mặt, đi về hướng ngược lại.

Tiểu nhị trong tiệm gạo đang trò chuyện: "Tiểu tức phụ này cũng thật đáng thương, gả vào Ngô gia, vốn tưởng sẽ được hưởng phúc, không ngờ lại phải chịu không ít khắt khe khổ sở."

"Ôi, nàng dâu được nuôi từ nhỏ, người ta bỏ tiền ra, đương nhiên phải làm việc cho bọn họ. Nàng ta còn may, ở nhà không thường làm việc, nhưng không thể tránh khỏi bị bà mẫu chương phụ chê bai vài câu, trên người có chút thương tích, nhưng không phải chịu khổ về ăn mặc."

"Người ta nói 'rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, tì thiếp sinh con chỉ ở nhà giàu...', Những nhà giàu có đều như vậy, nhìn bên ngoài thì giàu có, nhưng bên trong nước sâu lắm!"

Nghe bọn họ nói chuyện, ta nhìn về phía nơi nữ tử kia đã biến mất.

Vươn tay ra, chỉ chỉ ra dấu, cũng không biết là khóc hay cười.

Có một thời gian không gặp, người đã gầy đi.

Mỗi bước mỗi xa

Cuộc sống khó khăn, con người cũng trở nên lẻ loi trơ trọi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com