Huy Mộng

Chương 1



Ta sinh ra ở Huy Châu.

Có lời đồn rằng: "Kiếp trước không tu, sinh ở Huy Châu, mười bốn mười lăm tuổi, chỉ cần vứt đi là xong."

Ở nơi hoang vu hẻo lánh, nuôi một tiểu tử đã là rất khó, nuôi một đứa bé sơ sinh còn khó hơn.

Vào mùa đông khắc nghiệt của năm Triệu Khánh thứ mười sáu, phụ mẫu không có tiền mua gạo, không nuôi nổi ba đứa trẻ.

Đại ca ta thì thông minh, có thể đọc sách viết chữ, phụ thân không nỡ bỏ.

A tỷ của ta thì ăn nói ngọt ngào, khéo làm vui lòng người lớn, mẫu thân cũng không nỡ bỏ.

Chỉ có ta, đứa bé xấu xí vừa chào đời, không có gì cả, miệng mếu máo, khóc như không biết trời cao đất rộng.

Phụ mẫu quyết tâm, mở cửa lớn và vứt ta ra ngoài.

Trong tháng Chạp, đứa trẻ ở ngoài trời chỉ một chừng một khắc đã c.h.ế.t cóng.

Ngoài đó có một hòa thượng vừa vặn tiếp được ta, mắng: "Quả là một phụ nhân lười biếng, đứa trẻ mới sinh ra sao có thể vứt đi như vậy!"

Phụ thân rầu rĩ nói: "Nhà nghèo khổ không nuôi nổi, thà đừng để nó đến thì hơn."

Hòa thượng nói: "Ta thấy đứa con này của ngươi có tướng mạo thanh tú bất phàm, tương lai có tướng phú quý, tùy theo tài cán có thể làm quan làm chủ, không bằng ngươi cứ để lại trong nhà, cho nó một chút nước uống, đừng gây sát nghiệp."

Người Huy Châu không tin Phật, không tin Đạo, chỉ tôn sùng Nho giáo, lời của hòa thượng từ phương xa, làm sao mà tin được?

Phụ mẫu ta dùng gậy đánh hòa thượng ra ngoài.

Hòa thượng vừa "ôi ôi" né tránh, vừa kêu khổ: "Ta là hòa thượng, cho dù có nhận đứa trẻ này cũng không nuôi nổi! Chi bằng các ngươi tìm một nhà tốt, cho nó đi cho thỏa đáng!"

Mẫu thân tức giận quát: "Làm sao có nhà nào muốn đứa trẻ xấu xí này chứ—"

Bỗng nhiên.

Cánh cửa gỗ bên cạnh mở ra "két" một tiếng, một nữ tử gầy gò đi tới.

A Thanh tẩu nói: "Ta muốn."

---

Mùa đông năm Triệu Khánh thứ mười sáu, vừa lạnh vừa dài.

A Thanh tẩu ban đầu còn có thể bán đậu hũ, sau đó mọi người không có tiền, không ăn đậu hũ nữa.

Đậu hũ, váng đậu, bã đậu đều không ăn.

Mọi người bắt đầu gặm hoa màu trong ruộng, bắt sâu trên cây để ăn.

Ta là đứa trẻ ba tháng, mỗi ngày "oa oa" đòi uống nước cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gạo thóc, ở Huy Châu là thứ quý hiếm.

Hoa màu sinh trưởng trên cánh đồng gọi là gạo thóc, và chỉ có đất bằng phẳng màu mỡ mới được coi là ruộng.

Nhưng Huy Châu có bảy phần núi hai phần sông một phần đất, trừ đi những ngôi nhà xây dựng tựa vào sườn núi, còn lại mới là đất.

A Thanh tẩu ở góa, không có nhi tử, không có nữ nhi, chỉ có một mẫu đất hoang đã lâu không trồng trọt.

Vì để có nước cơm cho ta uống, tẩu gần như đi sớm về muộn.

Mỗi bước mỗi xa

Dù vậy, vẫn có những kẻ rãnh rỗi trêu chọc tẩu ấy.

"A Thanh, ngươi không có trượng phu, mà vẫn sinh được một đứa trẻ à?"

A Thanh tẩu liếc nhìn phụ thân ta ở bên cạnh: "Đứa trẻ không phải của ta."

Mẫu thân mang thai mười tháng, cái bụng không thể giấu được, hàng xóm đều phán là bà sinh thêm một đứa con trai, ai ngờ cất tiếng khóc chào đời lại là đứa bé gái.

Thấy vậy, mọi người cũng hiểu.

Mẫu thân không chịu nổi, tức giận tước vỏ chổi: "Chỉ là một đứa trẻ xấu xí, ai muốn thì cho kẻ đó, ta không thèm."

A Thanh tẩu nhẹ nhàng cầm cái trống lắc lắc để dỗ ta, không ngẩng đầu lên nói: "Hòa thượng bên ngoài nói rằng, A Cẩn nhà ta sẽ làm quan lớn, tương lai sẽ có tiền đồ, đừng có ai đến đây khóc lóc om sòm đấy."

"Làm sao có thể!" Mẫu thân giậm chân nghiến răng nói, "Nếu nha đầu này có tiền đồ, còn không bằng nói trời sập xuống, để mồ mả tổ tiên ngã đổ, để tên ta viết ngược lại!"

Vừa dứt lời, thời tiết vừa trong xanh bỗng nhiên u ám, gió mạnh gào thét.

Thẩm tử bên cạnh hoảng sợ, vội vàng kéo tay áo mẫu thân: "Chu Lan, câu này không nên nói!"

Mẫu thân cũng có chút giật mình, tức giận trừng ta một cái, rồi quay về nhà.

"Tà môn!"

Sau khi bọn họ đi rồi, A Thanh tẩu bế ta lên, vụng về đặt lên lưng.

Tẩu âu yếm vuốt ve má ta, không nói gì.

Đêm hôm đó, Tiểu Lục tử nhà Giáp trưởng bỗng nhiên chạy đến, đứng ngoài cửa lớn tiếng nói:

"Thanh tẩu, tối nay mưa lớn, mồ mả trên núi bị cuốn trôi, tẩu đừng đưa Tiểu Cẩn đi đâu đấy nhé!"

Nghe vậy, ta không những không sợ, mà còn "khúc khích" cười.

A Thanh tẩu đang lắc khung cửi, thấy vậy cũng cười một cái.

Gương mặt lạnh lùng, sắc sảo của tẩu lúc này có chút dịu dàng.

"Được, bọn ta không đi đâu cả."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com