Buổi tối hôm đó ba mẹ Hân Nghiên về nên cô lại ngủ ở nhà.
Ba mẹ cô còn mua rất nhiều quà cho cô và cả mẹ con Trạch Dương nữa.
Trạch Dương đang ngồi trong phòng đọc sách thì mẹ cậu gõ cửa đi vào.
- Tiểu Dương, mẹ cần nói chuyện với con.
- Mẹ nói đi.
Hạ Mỹ Oánh đi đến chỗ Trạch Dương ngồi xuống cạnh cậu.
Hôm nay bà nghiêm túc hơn mọi hôm nữa, hình như có việc gì đó quan trọng...! - Hôm nay con có gây gổ với mấy bạn học sao? - Vâng.
- Bắc Trạch Dương, mẹ có dạy con đi học để uy hiếp bạn bè à? Hơn nữa còn là con gái.
Con không biết xấu hổ sao? - Không thấy, một chút cũng không.
- Cái thằng này, từ bao giờ con đổ đón ra thế hả? Nói mẹ nghe xem lí do là gì? - Có nhất thiết phải nói lí do ra không mẹ? Bây giờ mẹ muốn đánh muốn chửi thì tùy, con chỉ biết mình chả làm gì sai hết.
Trạch Dương nhìn Hạ Mỹ Oánh bằng ánh mắt hờ hững không quan tâm.
Hạ Mỹ Oánh thì tức đỏ cả mặt, thằng con trai này của bà ngày càng giống bản chất người đàn ông đó, không coi ai ra cái gì hết.
Bà thật muốn lao đến bóp chết cho xong nhưng vẫn phải cố kiềm chế.
- Con...đúng thật là.
Từ giờ về sau không được sự cho phép của mẹ thì con đừng có hòng đụng đến đồ thí nghiệm hay các chất hóa học gì hết.
Mẹ cấm tiệt! - Mẹ.
- Mẹ con gì lúc này, nói thì không chịu nghe.
Tưởng làm vậy là hay lắm à? Thích xưng vương xưng tướng gì ở trường hả cái thằng này.
Mẹ cho con đi học để giao lưu, kết bạn và học hỏi từ thầy cô giáo.
Chứ không phải để con đi đánh nhau gây gổ.
- Con nói rồi, con không thấy mình sai.
Trạch Dương khó chịu đứng dậy nói.
Hạ Mỹ Oánh thấy vậy cũng đứng lên cốc đầu cậu.
- Vậy theo anh thì thế nào mới là sai? Hay là anh nghĩ tất cả sai chỉ có mình anh là đúng? - Con mặc kệ.
Nói xong Trạch Dương rời khỏi phòng đi ra khỏi nhà.
Cố Hoài Diễm và Hoàng Quân Thám từ nãy đến giờ đều nghe thấy hai mẹ con Trạch Dương cãi nhau.
Cố Hoài Diễm lên tầng gọi Hân Nghiên xuống.
- Hân Nhi, Tiểu Dương đang giận.
Con đi cùng thằng bé nhé, mẹ sợ thằng bé nghĩ quẩn.
- Trạch Dương tức giận sao? Vì sao lại tức giận hả mẹ? Nghe mẹ mình nói vậy Hân đơ ra chả hiểu gì.
- Mẹ cũng không biết nữa, nhưng mà con đi theo thằng bé đi nhé.
Thằng bé đang đi về hướng tạp hóa của bà Lưu đó.
- Vâng ạ, Hân đi nha.
Hân Nghiên vui vẻ gật đầu lấy giày xỏ vào rồi chạy như bay để đuổi kịp Trạch Dương.