Mẹ cô ngồi buộc hai bím tóc cho cô rồi búi lên cao.
Kẹp thêm hai chiếc nơ ở hai bên giúp cô nhìn đáng yêu hơn.
Chỉ mỗi tội cái mái làm cô hơi hề nhưng mái ngố này cũng đáng yêu quá rồi.
Có lẽ một phần là nhờ vào gương mặt bầu bĩnh của cô.
Ngồi đợi khoảng 5 phút nữa thì Trạch Dương đi qua.
Cậu đưa Hân Nghiên đến trường như mọi hôm.
Đến lớp ai nhìn thấy Hân Nghiên xong cũng cười.
Cô còn nghĩ họ cười chào mình nên cũng cười chào lại họ.
Trạch Dương kéo cô nhanh về bàn ngồi để họ đỡ nhìn thì bà tám Diệp Lam lại đi đến cúi xuống nhìn mặt Hân Nghiên thật gần rồi được dịp cười như được mùa.
Hân Nghiên nhìn Trạch Dương với đôi mắt long lanh to trong nhưng ngơ ngác không hiểu gì.
Cậu chỉ đưa tay vuốt lại tóc mái của cô rồi quay ra nghiêm mặt nhìn Diệp Lam.
- Hân Hân, ai cắt tóc cho cậu vậy? Hay là tự cắt đấy? - Là Trạch Dương cắt cho mình đó.
Đẹp không? Trạch Dương nói là rất đẹp nha.
Diệp Lam còn đang định trả lời thật lòng nhưng nhìn mặt nghiêm nghị của Trạch Dương nên cô đành phải nói dối.
- Đẹp lắm, từ sau muốn cắt cứ nhờ cậu ấy đi nhé.
- Mình biết mà Trạch Dương rất tốt luôn.
Hân Nghiên vui vẻ quay sang còn ôm cánh tay của cậu.
Trạch Dương cảm thấy hơi có lỗi một chút.
Đưa tay xoa đầu cô.
Một lúc sau thì Thiệu Huy cùng Sở Tiêu vừa mới đi chơi bóng rổ về.
Nhìn thấy Hân Nghiên hai người không ngậm nổi mà cười.
Sở Tiêu đi đến gần xoa tóc mái cô làm nó xù lên.
- Hân Hân, cậu tự cắt đó à? - Không phải đâu, là Trạch Dương đó nha.
Trạch Dương đưa tay vuốt lại tóc mái cho cô rồi cũng nghiêm khắc nhìn hai người con trai kia.
Họ đều hiểu ý mà chỉ cười thôi không dám nói gì thêm.
Hân Nghiên thấy mọi người hôm nay rất lạ.
Cứ nhìn cô rồi cười.
Mọi hôm cô cười mà họ cũng chỉ gật đầu rồi đi.
Thế mà hôm nay cứ cười mãi làm cô khó hiểu nhưng mà có Trạch Dương vẫn vậy nên chắc không sao..