Tôi cầm tờ giấy, tay chân luống cuống, còn Ninh Ninh lại như đã đoán trước, lúc ấy tôi mới nhận ra — cô ấy đã gian lận.
“Tớ lớn hơn cậu, là chị. Làm sao có lý để em gái đi chịu khổ chứ.”
Tôi phản bác:
“Chỉ lớn hơn vài ngày thôi, tớ không phục!”
“Dù chỉ lớn hơn một giây cũng là lớn hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ấy vẫn hiền hòa như mọi khi.
“Hơn nữa, tớ với bọn họ đối đầu lâu vậy rồi, giờ mà đột nhiên đầu hàng thì Đường Kiều Kiều cũng sẽ không tin đâu.”
“Yêu quý của tớ, đi bên đó cậu sẽ vất vả rồi. Toàn bộ nhiệm vụ thu thập bằng chứng, giao hết cho cậu đấy.”
Tôi cố nuốt ghê tởm, đi lấy lòng Đường Kiều Kiều.
Mỗi lần thấy Ninh Ninh bị đánh, tôi đều phải bấu chặt lấy bản thân, nhưng Đường Kiều Kiều không yên tâm — cô ta sai người giữ chặt Ninh Ninh, rồi đưa điếu thuốc đỏ rực cho tôi:
“Ấn đi. Không nỡ ra tay với bạn thân à?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Tay tôi run rẩy. Tôi không muốn tiếp tục diễn nữa. Tôi chịu không nổi.
Tôi muốn liều c.h.ế.t cùng tất cả.
Nhưng ánh mắt của Ninh Ninh vẫn dịu dàng như vậy — cô ấy âm thầm nhắc nhở tôi bằng ánh nhìn:
“Đừng để uổng phí tất cả nỗ lực.”
Tôi cắn răng, ép bản thân ấn đầu t.h.u.ố.c lá vào cánh tay Ninh Ninh.
Tối hôm đó, tôi cũng ấn một điếu thuốc đỏ lên cánh tay mình, đúng ngay chỗ đó.
Ninh Ninh nói tôi ngốc, tôi vừa khóc vừa lắc đầu:
“Tớ chỉ muốn nhớ kỹ… Nhớ rõ nỗi đau mà cậu phải chịu.”
Tôi không phụ kỳ vọng, cuối cùng cũng tìm được bằng chứng Đường Kiều Kiều hối lộ người khác.
“Lần này, nhất định sẽ giúp cậu giành lại suất trao đổi!”
Tôi từng thề như thế.
Nhưng vào ngày hôm sau, khi tôi sắp giao bằng chứng ra…