Tôi lập tức nhìn về phía kẻ tình nghi lớn nhất — Bạch Thiên Lăng.
Hắn là đầu gấu của trường, cao lớn, hung hăng, có phần lêu lổng.
Dựa vào việc nhà giàu, hắn thường xuyên quấy rối các bạn nữ.
“Tôi không hề động vào cô ta!”
Bạch Thiên Lăng hốt hoảng bật dậy phủ nhận, nhưng các bạn học khác thì không nể nang gì mà vạch trần ngay:
“Hà, tôi tận mắt thấy cậu vài lần chặn đường Đoàn Ninh Ninh, còn sờ mó tay chân!”
“Tôi cũng thấy, cậu kéo cô ấy vào kho của trường, cô ấy vừa khóc vừa chửi. Không phải chính cậu ở ký túc xá từng nói kiểu gì cũng sẽ ngủ được với cô ấy sao?”
“Thì… thì mấy cái đó tôi xem trong video thôi! Cô ta bị Đường Kiều Kiều lột sạch rồi, tôi đâu có hứng với loại rách nát đó!”
Bạch Thiên Lăng cãi đến mức mặt đỏ bừng, tai nóng ran.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đột nhiên hắn chỉ thẳng vào lớp trưởng:
“Đúng! Tôi từng thấy họ hôn nhau trên sân thượng! Họ mới là một đôi! Đứa bé chắc chắn là của hắn!”
Tiêu Thần à? Tôi bật cười thành tiếng.
Bây giờ cậu ta đã cụt mấy ngón tay, trông rất yếu ớt, không buồn lên tiếng cũng chẳng thèm phản bác, chỉ nhắm mắt dựa vào tường nghỉ ngơi.
Một bên là lớp trưởng giỏi giang, hạnh kiểm tốt; bên kia là kẻ có đầy vết nhơ như Bạch Thiên Lăng.
Lời hắn nói chẳng ai tin cả.
Khi tôi đứng dậy, phát hiện trong túi có một mẩu giấy vò nát.
Ai bỏ vào vậy? Tôi nghi ngờ mở ra xem.
Vịt Bay Lạc Bầy
Khoảnh khắc đó, đồng tử tôi co rút lại — trên tờ giấy viết nguệch ngoạc một dòng chữ:
“Chạy mau! Tiêu Thần là người c.h.ế.t được hồi sinh!”