Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 323



"Anh cũng đã nhìn thấy, bây giờ tình trạng thân thể bà ấy cũng không tốt, bác sĩ nói có khuynh hướng mắc hội chứng u uất."

 

Mỗi câu Phó Nhiễm nói ra, đều giống như có mũi d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c từng đợt. Đầu tiên còn dùng sức rất ít, nói đến mấy chữ sau, quả thật có thể hình dung như bị khoét vào tim.

 

" Chứng u uất?"

 

Minh Thành Hữu lơ đễnh, môi mỏng đúng lúc nói ra.

 

"Vậy thì thế nào, là bà ta tự chuốc phiền phức, ban đầu tìm lấy một người khác thì đâu nỗi đến luân lạc như hôm nay?"

 

Minh Thành Hữu giống như còn muốn nói tiếp, ánh mắt liếc nhìn sắc mặt của Phó Nhiễm hắn liền dừng miệng, Phó Nhiễm đang cầm ly cà phê nóng đến mất hồn, Minh Vân Phong nói vì tốt cho hắn, cô đứng trước giường Minh Vân Phong đã từng thề, cũng chỉ vì muốn tốt cho Minh Thành Hữu.

 

Nhưng điều mà họ gọi là tốt, không thể không khiến cho người khác bị tổn thương.

 

"Phó Nhiễm?"

 

Minh Thành Hữu khẽ gọi.

 

Lời Phó Nhiễm đến khóe miệng, vẫn còn đắn đo.

 

"Thành Hữu, anh cũng đã nói cha qua đời lâu như vậy cũng nên thôi đi. Bất kể trong lòng nghĩ không muốn tiếp nhận, cũng là hợp tình hợp lý, bà ấy cũng chỉ muốn được đến thăm viếng cha anh mà thôi."

 

Thật ra mà nói, người c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, không còn điều gì để tranh cãi nữa. Minh Vân Phong cũng sẽ không hi vọng sau khi c.h.ế.t mà ngay cả Triệu Lan cùng Minh Tranh cũng không được gặp.

 

Nếu nói an tâm, cũng chỉ có Lý Vận Linh là muốn bản thân mình an lòng mà thôi.

 

Minh Thành Hữu gác một chân lên, không khí trầm mặc thật lâu, ly cà phê đã lạnh, nếm vào trong miệng đã mất đi mùi vị vốn có, ngón tay thon dài của Minh Thành Hữu đặt xuống đầu gối, ngón trỏ gõ nhẹ không hề có tiết tấu.

 

Phó Nhiễm nghiêng đầu nhìn lại, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên mặt Minh Thành Hữu lộ ra vẻ đen tối không rõ. Hắn đột nhiên quay mặt hướng sang nhìn Phó Nhiễm.

 

" Vậy em nói một chút, hai người bọn họ còn khắc tên tuổi Triệu Lan trên bia mộ là có ý gì? Nếu như không phải có vết xe đổ, mẹ anh cần gì phải làm quyết liệt như vậy? Dù sao... "

 

Lồng n.g.ự.c Minh Thành Hữu kịch liệt phập phồng.

 

"Mồ yên mả đẹp, ai lại muốn đi quấy rầy vong linh?"

 

Phó Nhiễm chống lại tầm mắt của Minh Thành Hữu.

 

"Ngay từ đầu chuyện này là Minh Tranh đã sai rồi, anh đến tôi đi chỉ càng làm tổn thương hơn cho nhau. Thành Hữu, cho hai người đó một cơ hội nữa, hoặc là quy định cũng được, dù là một tháng hoặc là ba tháng tới viếng mộ một lần?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Không thể nào!!"

 

Minh Thành Hữu không chút do dự cắt đứt lời nói Phó Nhiễm.

 

"Đây là ý của mẹ anh, mục đích dời mộ đúng là không muốn cho cha anh gặp lại hai mẹ con họ. Nếu ban đầu Triệu Lan chấp nhận cách làm của Minh Tranh, sau này mới có thể bị tổn thương phải trả giá thật lớn

 

"Hiện tại bà ấy đã trả giá rất nhiều rồi. Thành Hữu, anh gật đầu một cái là có thể giúp bà ấy, cha anh cũng không hi vọng. . . . . ."

 

"Phó Nhiễm!"

 

Minh Thành Hữu lạnh lùng ngắt lời cô, trong nháy mắt không khí bỗng lạnh như băng.

 

" Chúng ta không cần làm chút chuyện nhỏ này trở nên ầm ĩ.".

 

Phó Nhiễm nhìn đáy mắt hắn hiện lên nước mắt, cô đã biết là không thể nào thuyết phục hắn, đôi tay Phó Nhiễm cắm vào trong túi quần, ngón tay chạm vào tấm hình đặt ở bên trong, trước mắt như thoáng hiện lên hình ảnh cậu bé có đôi mắt hồn nhiên và trong sáng kia.

 

Quan điểm của hai người bất đồng, dĩ nhiên là chia tay trong không vui.

 

Phó Nhiễm ở cửa trước thay giày, ánh mắt Minh Thành Hữu xuyên qua tấm bình phong bằng pha lê nhìn bóng dáng cô chằm chằm, Phó Nhiễm khom lưng kéo cửa.

 

" Để anh đưa em về."

 

Minh Thành Hữu nói, một chân bước xuống đất, tay phải Phó Nhiễm đã mở cánh cửa ra.

 

"Không cần, em tự bắt xe về."

 

Sải bước ra cửa, ánh mặt trời ấm áp có thừa, nhưng thừa lại cũng không đủ, bước chân cô trống rỗng bước từng bước một xuống thềm đá, tầm mắt Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nhìn ra bóng dáng càng lúc càng xa của Phó Nhiễm, hắn nghĩ một hồi lâu, cầm chìa khóa xe lên chạy ra đuổi theo.

 

Vừa đi đến cửa, nhìn thấy Phó Nhiễm vẫy xe taxi đi mất.

 

Chú tài xế thu hồi tầm mắt từ sau kính chiếu hậu.

 

"Cãi nhau với chồng sao?"

 

Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn ông, tài xế xe taxi rất có năng lực trò chuyện, vả lại rất có tài quan sát.

 

"Oh, vợ chồng son đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, hai ngày trước con gái với con rể của tôi cũng gây gổ cũng la hét đòi về nhà, lúc chờ tôi tan việc đi đón nó, sớm đã bị con rể tôi dụ dỗ cười nói thật vui vẻ rồi."

 

Chú tài xế cười lại nói tiếp.

 

"Các người trẻ tuổi nha, cô xem, chồng cô mới vừa đuổi theo ra tới tôi đều thấy được, tiểu cô nương tính cách nóng nảy nhưng lại dễ hấp tấp chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com