Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 317



Ở chung cùng Phó Nhiễm, sẽ không cảm thấy mệt mỏi, mặc dù tính tình cô lạnh nhạt nhưng luôn rất lý trí, chẳng sợ phiền não, nhiều lắm cũng chỉ kích động hơn nửa giờ, rất nhiều việc có thể tự mình suy nghĩ thông suốt.

 

Minh Thành Hữu không biết là có nên cảm thấy may mắn hay không, vốn là gánh nặng trong lòng hắn được giải quyết, nhưng càng nghĩ càng có một sức ép như ngọn núi lớn ép hắn không thở nổi. Hắn nắm tay Phó Nhiễm càng lúc càng chặt nhưng bất giác lại không nhận ra.

 

"Sao vậy?"

 

Phó Nhiễm mở miệng hỏi.

 

Minh Thành Hữu âm thầm buông tay.

 

"Còn muốn ăn gì không? Anh đi mua."

 

"Không cầnPhó Nhiễm lấy đũa ăn chén cơm gạo nếp.

 

" Anh chưa ăn chút gì cả, ăn không hợp sao?"

 

Một tay Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm, một tay cầm thìa lên.

 

"Nếu em muốn, về sau chúng ta hãy thường xuyên tới đây."

 

Đồ ăn ở đây không quá đắt, hai người ăn điểm tâm chỉ mất có 30 tệ, đối với cuộc sống của Phó Nhiễm ở Vưu gia trước kia mà nói, coi như là một lần xa xỉ nho nhỏ, nhưng đối với Minh Thành Hữu ngày ngày hận không được dùng vây cá súc miệng mà nói, thật sự là chút lòng thành.

 

Phó Nhiễm bị Minh Thành Hữu nắm tay đi xuyên qua đường, quán nhỏ này buôn bán lại rất tốt, ven đường đậu đầy xe hơi cùng xe bình điện, Phó Nhiễm đi theo bên cạnh Minh Thành Hữu.

 

"Xe của anh ở đây thì sao?"

 

"Phía trước có công viên."

 

Đạp lên nền gạch trắng xen lẫn hồng đi về phía trước, hai người đan xen mười ngón tay, Phó Nhiễm đeo giày đi tuyết màu nâu sẫm, chiếc quần màu đen như phác hoạ ra một đôi chân đẹp cân xứng thon dài, nửa người trên là khóa chiếc áo cánh dơi.

 

Hai người đi thật chậm, giống như đang cố ý cho hết thời gian.

 

Phó Nhiễm tự nhiên cầm cánh tay Minh Thành Hữu.

 

"Giờ đi đâu?"

 

"Đi xem phim đi."

 

Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

 

"Không phải là anh sợ bị người ta vây xung quanh ở rạp chiếu bóng?"

 

"Trung Cảnh Hào Đình có phòng chiếu phim điện ảnh, chúng ta cùng đi mua mấy bộ phim về xem."

 

"Cũng được."

 

Phó Nhiễm đút một tay trong túi quần, lúc này không coi là quá sớm, nhưng bởi vì thỉnh thoảng mới có xe qua lại trên đường, bọn họ rất nhanh đi tới cửa công viên.

 

"Xe đâu?"

 

Minh Thành Hữu chỉ chỉ bên trong.

 

Bên ngoài bãi đậu xe không còn chỗ trống, Minh Thành Hữu đi tới mua vé ở quầy, lúc này mới lái xe ra khỏi đó.

 

Phó Nhiễm ngồi vào ghế phụ.

 

"Vé vào cửa bao nhiêu?"

 

"100 tệ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đi vào dừng xe lấy xe chẳng phải là vô ích lãng phí hai trăm sao? Cô cười thắt dây an toàn.

 

"Đây không được tính là đi cứu nước sao?"

 

Minh Thành Hữu lái xe đến rạp chiếu phim, điện thoại trong túi quần vang lên, hắn bảo Phó Nhiễm vào trong đợi hắn trước.

 

Là Huống tử gọi tới.

 

"Alo."

 

"Tam Thiếu, tớ đã nói trước là không tra được, loại số điện thoại này mua bên ngoài căn bản không cần phải dùng thẻ chứng minh để đăng kí, chỉ biết người sử dụng là dân ở đây, tớ nghĩ tin này cũng không khác biệt lắm.’’

 

Câu trả lời cũng không ngoài dự đoán. Ánh mắt Minh Thành Hữu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn mình chằm chằm, đầu hắn gối vào hướng thành ghế, sắc mặt vô hồn

 

"Chỉ có thể khẳng định một điều là.... "

 

Giọng nói Huống tử khác hẳn với kiểu cà lơ phất phơ thường ngày.

 

"Đối phương có thể gởi tin nhắn cho Ứng Nhuỵ, như vậy khẳng định là biết chuyện của các cậu, tớ nghĩ tới nghĩ lui mà không thấy được người nào hoài nghi."

 

Minh Thành Hữu nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày không nói lời nào.

 

"Có phải là lão đại nhà cậu hay không?"

 

Minh Thành Hữu lắc đầu không chút nghĩ ngợi.

 

"Nếu như hắn biết, sao còn có thể lừa gạt được Phó Nhiễm chứ? Hắn hoàn toàn không biết chuyện này."

 

"Tam Thiếu, có mấy lời tớ vẫn muốn khuyên cậu, nên sớm thu tay lại, sau này chuyện này mà vỡ lở ra đối với người nào cũng không tốt, như vậy đối với Ứng Nhuỵ càng không công bằng. . . . . ."

 

"Huống tử!"

 

Minh Thành Hữu không nhịn được cắt đứt lời hắn.

 

"Được, được, được!! Tớ cũng chẳng muốn quản chuyện của các cậu."

 

Huống Tử oán hận nói, dừng một chút lại cất giọng.

 

" Tớ nói, tớ khuyên cậu như vậy, không phải cậu sẽ hoài nghi là tớ làm ra chứ?"

 

Có lúc Huống Tử om sòm thật khiến người khác nhức đầu.

 

"Chơi phụ nữ của cậu đi."

 

"Mẹ cậu…"

 

Giọng nói Huống Tử giống như lật tung mui xe của Minh Thành Hữu lên.

 

"Con mẹ nó cậu ăn nói thô tục, mẹ nó!"

 

Minh Thành Hữu đem bỏ ra điện thoại từ bên tai, đúng lúc cắt đứt.

 

Cùng Phó Nhiễm chọn mấy đĩa phim sau đó trở lại Trung Cảnh Hào Đình, nhân viên an ninh tăng cường tuần tra, nhưng lại không hề thấy bóng dáng ký giả đâu nữa.

 

Phó Nhiễm thay xong dép đi vào phòng khách, bên trong đã quét sạch sẽ, người giúp việc cũng không ở lại, Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm lên lầu ba.

 

Cuộc sống bình thường của Minh gia thật khiến người khác thổn thức, có thể mở phòng chiếu phim được chừng hai mươi người xem cùng đủ mọi công cụ chiếu phim.

 

Những thứ đồ này, lúc trước Phó Nhiễm sống ở Y Vân Thủ Phủ cũng đã thấy qua.

 

Dường như là tình cảm chân thành của Lý Vận Linh .


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com