Hạ Vy đứng trước cổng quán cà phê, gió lạnh lùa qua, nhưng cô lại cảm thấy sống lưng mình nóng rát. Cuộc gặp gỡ với Lục Thành đã khuấy động những ký ức mà cô không muốn nhớ lại.
Cô đưa tay ôm lấy cánh tay mình, ánh mắt có chút hoảng loạn. Nhưng chỉ vài giây sau, cô buộc bản thân phải trấn tĩnh lại.
"Không sao... Mình đã thoát khỏi quá khứ đó rồi."
Cô hít sâu một hơi, tự nhủ rằng tất cả chỉ là chuyện cũ. Nhưng ngay lúc này, một chiếc xe đen đỗ xịch ngay trước mặt cô. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt quen thuộc.
Trần Minh.
Ánh mắt anh sắc bén, mang theo một cơn bão ngầm.
"Vào xe."
Giọng nói của anh trầm thấp, không mang theo sự tức giận, nhưng lại khiến người khác không thể từ chối.