Hồng Tụ Trùng Phùng
3.
Sau khi gửi thư và áo ấm đi, Xuân Hỉ vui vẻ suốt cả quãng đường, vừa đi vừa nói không ngừng:
"Đợi Cố đại nhân nhận được, nhất định sẽ vui lắm cho mà xem!"
Ta không biết chàng có thật sự vui không, cũng chẳng rảnh để nghĩ.
Lúc này, trong đầu ta chỉ có một chuyện—phải tìm cách minh oan cho phụ thân.
Nghĩ tới lui, ta chỉ có thể bắt đầu từ những kẻ năm xưa từng đứng ra tố cáo cha.
Ta cho người âm thầm theo dõi, nhưng không rõ là vì phương hướng sai hay vì bọn họ quá kín kẽ, mà gần một tháng trôi qua, chẳng điều tra ra được gì.
Mọi thứ rơi vào bế tắc.
Cho đến ngày hai mươi tháng Chạp, khi ta đi ngang qua Đại Lý Tự, từ xa thấy bọn sai dịch như đàn kiến, bận rộn khiêng dọn đồ đạc ra vào.
Ta lấy làm tò mò, hỏi mới biết—thì ra Đại Lý Tự vì lâu năm không tu sửa, vừa bị sập mấy gian phòng, giờ đang dọn dẹp để chuẩn bị tu bổ lại.
Một tia sáng lóe lên trong đầu ta.
Lúc này nơi ấy đang lộn xộn, có lẽ ta có thể nhân cơ hội này, tìm cách xem được hồ sơ vụ án của cha.
Chỉ là… người duy nhất ta quen trong Đại Lý Tự, lại chính là Thẩm Nhất Mưu.
Tháng trước, ta vừa mới mắng hắn một trận ở trà lâu.
Nghĩ lại mà thấy sai lầm. Biết trước hôm nay cần nhờ hắn, ta đã cố nhịn một chút rồi.
Ta khẽ thở dài, đành cắn răng mua một ít lễ vật nhỏ, dày mặt đến phủ Thẩm gia tìm hắn.
Trước kia, hai nhà Thẩm – Tiết giao hảo thân thiết, ta muốn vào phủ Thẩm là chuyện dễ như trở bàn tay.
Còn giờ, nhà ta đã sa sút, ta đứng ngoài cửa suốt nửa canh giờ mới được cho vào.
Người tiếp ta là mẫu thân của Thẩm Nhất Mưu.
Bà ta đứng trong hành lang, ánh mắt lạnh lùng soi xét:
"Ngươi đã là người có chồng, còn đến dây dưa với Nhị Lang nhà ta làm gì?"
Ta không tiện nói rõ lý do, chỉ mỉm cười đáp:
"Tôi với Thẩm lang quen biết từ nhỏ, tình cảm rất thân thiết.
Từ sau khi lấy chồng, lâu ngày chưa gặp, hôm nay nghe nói chàng được nghỉ, tiện thể tới thăm, trò chuyện một chút."
"Trò chuyện? Ta xem ngươi vẫn còn ôm lòng riêng với Nhị Lang nhà ta thì có!"
Ánh mắt bà ta nhìn ta khinh miệt, như thể ta là thứ gì bẩn thỉu.
Ta cố nén giận, vẫn giữ nụ cười dịu dàng:
"Phu nhân hiểu lầm rồi.
Từ khi thành thân, ta và phu quân tình cảm yên ấm, hòa thuận vô cùng. Làm gì còn lòng dạ nào với người khác nữa?"
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Yên ấm?" Bà ta cười khẩy.
"Ta nghe nói, hai năm nay ngươi với Cố Hành Uyên chưa nói với nhau được mấy câu. Đấy mà gọi là hòa thuận à?"
"Người ngoài làm sao hiểu được chuyện trong nhà?
Chuyện vợ chồng như thế nào, chỉ người trong cuộc mới rõ.
Giống như phu nhân và Thẩm đại nhân, chẳng lẽ chuyện trên giường cũng kể cho thiên hạ nghe?"
"Ngươi... Tiết Từ Doanh! Một nữ nhân mà dám nói ra những lời thế này…"
Bà ta tức đến đỏ mặt, đang định rít lên thì cửa phòng bỗng mở ra.
Thẩm Nhất Mưu đứng đó, liếc nhìn ta một cái, rồi nhàn nhạt nói:
"Mẫu thân, để nàng ấy vào đi."
"Ôi trời ơi Nhị Lang! Con gặp cái sao chổi này làm gì chứ!"
Thẩm Nhất Mưu chẳng đáp, ánh mắt điềm đạm nhưng lạnh lẽo.
Mẫu thân hắn thấy không lay chuyển được con trai, đành tức giận hất tay áo bỏ đi.
Hắn nhìn ta:
"Nói đi, có chuyện gì?"
Ta gãi đầu, cười gượng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Khụ… vào trong rồi nói được không?"
Vừa bước lên, hắn đã giơ tay chặn lại, không cho ta vào.
"Nói ở đây. Nói xong thì đi."
"Việc này…"
Ta chẳng còn cách nào, đành hạ giọng:
"Ta muốn nhờ huynh… giúp ta tìm hồ sơ vụ án của cha."
Còn chưa nói dứt lời, hắn đã lập tức đưa tay bịt miệng ta lại.
"Ưm?"
Hắn nhìn quanh, rồi kéo ta vào trong phòng, đóng cửa cái rầm, giọng nghiêm khắc:
"Ngươi nhắc tới nó làm gì?"
Ta hất tay hắn ra, vội vàng nói:
"Thẩm Nhất Mưu, cha ta là người bị oan!
Ta muốn xem hồ sơ vụ án, tìm cách minh oan cho người!"
"Ngươi điên rồi à? Đó không phải thứ ngươi có thể động vào!
Hơn nữa, ông ấy đã nhận tội, chẳng còn cơ hội xoay chuyển gì đâu.
Ngươi có làm gì cũng vô ích."
"Vô ích hay không, chỉ biết khi đã làm!
Thẩm Nhất Mưu, năm xưa cha ta đối xử với huynh tốt thế nào, huynh quên rồi sao?"
"Ngươi không biết vụ án này liên quan đến điều gì đâu!"
Hắn nghiến răng:
"Tiết Từ Doanh, Thẩm gia ta là danh môn trăm năm, ta là trưởng tử, không thể vì ngươi mà hủy hoại hết thảy được!"
Hắn quay mặt đi, không nhìn ta nữa.
Ta nhìn hắn, trong lòng chợt lạnh một nửa.
Năm xưa ta từng cầu xin hắn cưới ta, hắn cũng đáp như thế.
Hắn nói mình là trưởng tử, gánh trên vai kỳ vọng của bao người, không thể vì ta mà đánh mất tương lai.
Thôi vậy.
Thật ra trước khi đến, ta đã không đặt hy vọng quá nhiều.
"Ta hiểu rồi.
Mấy hộp bánh này giữ lấy, coi như quà Tết. Tết đến ta sẽ không làm phiền nữa."
Ta đặt lễ vật xuống rồi xoay người rời đi.
Bất ngờ, Thẩm Nhất Mưu gọi ta lại:
"Tiết Từ Doanh, đừng điều tra nữa. Ta nói vậy là vì muốn tốt cho ngươi."
"Ừ."
Ta không ngoái đầu, đẩy cửa bước ra.
Ra khỏi Thẩm phủ, ta ngẩng lên nhìn trời—chỉ thấy lòng trống rỗng.
Kiếp trước, cha bảo ta đừng can dự vào gì cả, cứ sống yên ổn là được.
Ta nghe lời, cuối cùng cha mẹ vẫn không thể trở về.
Lần này, ta không thể đứng yên nhìn nữa.
Ta phải làm gì đó.
Chỉ là… ta thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu.
Gió tháng Chạp lạnh như dao, cứa rát cả da mặt.
Ta thở ra một hơi, xoa xoa tay cho ấm.
Ngẩng đầu lên, thấy Xuân Hỉ đang chạy trong tuyết, vừa chạy vừa hét:
"Phu nhân ơi! Cố đại nhân về rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com