Hồng Tụ Trùng Phùng

Chương 22



Nửa tháng sau, chàng quay về Yến Môn tiếp tục nhiệm vụ.

Ta tiễn đến tận cổng thành, đứng nhìn bóng lưng chàng và Bình An cưỡi ngựa rời đi, trong lòng tuy không nỡ, nhưng cũng ngọt ngào.

Cố Hành Uyên à, lần này, ở nhà đã có người đợi chàng rồi.

Yêu một người, nhớ một người… thật sự là điều đẹp đẽ nhất trên đời.

Không lâu sau khi chàng đi, Thẩm Nhất Mưu cũng đến phủ chào từ biệt.

Hắn nói ở kinh thành lâu quá, quên mất bên ngoài trông thế nào.

Hắn xin điều chuyển về địa phương mấy năm., coi như đổi gió.”

Hắn đi gấp, ta chẳng kịp chuẩn bị quà gì, có chút luống cuống.

Hắn cười nhạt:

“Thôi khỏi, ngươi tặng gì ta cũng không ưa.”

Ta chỉ biết đứng ngẩn người.

Sau đó, nhìn hắn thật lâu, ta mỉm cười nói:

“Thẩm Nhất Mưu, cảm ơn vì đã giúp ta trong những ngày đó.

Ngươi là người sợ bị liên lụy nhất, mà vẫn chịu ra tay, ta thật không biết nên cảm ơn thế nào.”

Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn ta:

“Ta không phải sợ bị liên lụy.”

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt sâu như biển:

“Tiết Từ Doanh, ngươi có thể không tin… nhưng thật ra năm xưa, ta đã quyết định sẽ cưới ngươi.

Cho dù phải từ bỏ tiền đồ, cho dù bị đuổi khỏi Thẩm gia… ta cũng sẽ cưới ngươi.”

“Chỉ là ta do dự quá lâu. Đến khi quyết tâm đi tìm ngươi thì… Cố Hành Uyên đã tới cầu hôn rồi.”

Nói xong, nét mặt hắn bỗng nhẹ nhõm như trút được tảng đá đè nặng đã lâu.

Ta lặng người, rất lâu sau mới cất lời:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Thật sao? Ta cứ tưởng… ngươi ghét ta chứ.”

“Ghét sao được? Người từng đối tốt với ta, ta đều biết cả.

Ta đâu phải lòng dạ sắt đá.”

Rồi hắn quay đầu đi, giọng lại lạnh nhạt như cũ:

“Những gì ta có thể làm, ta đều làm rồi.

Những gì ngươi từng cho ta, ta đã trả hết. 

Từ nay về sau… ta không còn nợ gì ngươi nữa.”

Ta không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài trong lòng.

Con người này… thật ra cũng rất tốt. Chỉ là… quá ngang ngược.

“Ừ, biết rồi. Dù sao… cũng cảm ơn ngươi.”

“Không cần cảm ơn.”

Ta nhẹ giọng:

“Vậy… chúc ngươi lên đường thuận lợi. 

Tương lai quan vận hanh thông, vinh hiển rạng danh Thẩm tộc.”

Hắn nhướn mày, ngạo nghễ:

“Đó là chuyện tất nhiên. 

Ta nhất định sẽ trở thành hiền thần lưu danh sử sách.”

“Được, được. 

À—Nam Cảnh phong vị khác kinh thành, nhớ chăm sóc bản thân. 

Nghe nói bên đó nhiều mỹ nhân lắm, biết đâu ngươi sẽ gặp được người định mệnh của mình.”

“Việc đó liên quan gì đến ngươi? Ta đi đây.”

Hắn cười khẩy một tiếng, quay người lên ngựa, phi đi không ngoảnh lại.

Một làn bụi tung lên, khi tan hết, trên đường chỉ còn mấy dấu móng ngựa thưa thớt, bị người qua lại giẫm đạp, mờ dần rồi biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Cuộc sống của ta dần trở nên bình lặng.

Mỗi ngày đều quẩn quanh bên cha mẹ, may cho Cố Hành Uyên vài món áo, giày, khăn…

Người ta có thê tử may áo riêng, chàng nhà ta cũng phải có.

Ngày xưa ở khuê phòng, ta từng nổi danh khéo tay, nữ công tinh xảo đến mức thợ thêu trong hoàng thành cũng phải nhường.

Cố Hành Uyên vẫn đều đặn gửi thư về, kể chuyện Yến Môn.

Có lúc còn kẹp cả vài nhánh hoa cỏ khô trong thư.

Ta đáp thư chậm, viết chẳng được mấy lời, khiến chàng giận không biết bao nhiêu lần.

Hai năm sau, chàng mãn nhiệm, được điều về kinh.

Tháng đầu tiên chàng về, ta đi đường còn chẳng đứng nổi.

Về kinh lâu rồi, ngày nào cũng dính lấy nhau, chàng vẫn không quên nhắc mãi chuyện cũ:

“Lúc ta ở Yến Môn, nàng gửi được mấy bức thư? Nàng có nhớ ta không hả?”

Rồi đêm nào cũng đòi “trả nợ thư từ”.

Có lần nửa đêm, chàng giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đẫm lưng, ôm lấy ta run rẩy:

“Từ Doanh, nàng còn sống… thật tốt. 

Ta cứ tưởng… không bao giờ gặp lại nàng nữa.”

Ta dụi mắt, nghiêng người hỏi khẽ:

“Chàng mơ thấy gì thế?”

Chàng run run ôm mặt ta, đau đớn:

“Ta mơ thấy nàng chán ghét ta, chẳng buồn liếc mắt nhìn.

Dù ta viết bao nhiêu thư cũng chẳng được hồi âm…

Cuối cùng, nàng lặng lẽ uống thuốc độc… không cho ta gặp lần cuối.”

Ta lặng người.

Đó chính là… kiếp trước của chúng ta.

Chẳng biết duyên phận thế nào, đoạn quá khứ ấy lại đi vào giấc mộng của chàng.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt ấy, từng lời kiên định:

“Phu quân, chàng xem, ta vẫn sống khỏe mạnh đây thôi.

Chúng ta đang ở bên nhau, rất hạnh phúc.

Ta sẽ sống thật lâu, cả đời không rời xa chàng.

Dù chàng có đuổi… ta cũng không đi.”

Chàng nhìn ta, ánh mắt từng chút dịu lại.

Rồi khẽ tựa vào vai ta, cười như trút được gánh nặng:

“Ta làm gì dám đuổi nàng…”

“Biết chàng không dám mà.”

Chuyện của kiếp trước, sẽ không bao giờ lặp lại nữa.



Về kinh chưa bao lâu, Cố Hành Uyên đã liên tục thăng chức.

Hai năm sau, Hoàng thượng ban cho chàng một phủ đệ mới, rộng lớn, nguy nga.

Hôm dọn vào, chàng bế ta bước qua ngưỡng cửa, cười dịu dàng bên tai:

“Từ Doanh, ta đã nói sẽ cho nàng một đời bình yên, ta tuyệt đối không nuốt lời.

Chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc.”

Ta lắc đầu, mỉm cười:

“Với ta, chỉ cần cả nhà sum vầy mỗi ngày, chính là hạnh phúc rồi.”

Ngoài hiên, đàn yến ríu rít không dứt.

Như thể đang thì thầm rằng: mỗi ngày về sau, đều là ngày tốt lành.

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com