Hồng Tụ Trùng Phùng
Đúng là cái người đáng ghét.
Nghĩ lại chẳng hiểu nổi năm xưa ta từng thích hắn chỗ nào.
Tức quá, ta đá cho hắn một cái từ phía sau.
Hắn chẳng buồn quay đầu:
"Ta thấy rồi. Trẻ con. Gả rồi mà vẫn không lớn hơn chút nào."
Hắn đứng giữa sân, tháo mũ choàng, đánh giá khắp lượt. Cuối cùng, lạnh nhạt buông một câu:
"Đường đường là thám hoa lang, nhà cửa lại nghèo nàn thế này."
Ta lạnh lùng đáp:
"Chàng ấy không giống ngươi.
Ngươi là con nhà thế tộc, muốn gì có nấy.
Còn chàng ấy—cưới ta xong thì bị cắt đường thăng tiến."
"Chính vì thế mới ngu xuẩn."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Nhà ta nghèo thì liên quan gì tới ngươi?"
"Chỉ là cảm thán.
Xem ra… cuối cùng ngươi cũng học được cách chịu khổ."
"Ta không thấy khổ. Chàng ấy đối tốt với ta. Có chàng là đủ."
Hắn bị nghẹn lời, mặt càng thêm âm trầm.
Ta lười tranh cãi với hắn, quay người nói:
"Vào ngồi một lát đi."
"Không cần."
Hắn lạnh lùng đưa ra một gói đồ:
"Tết vui vẻ."
"Gì thế này? Nhẹ hều à nha. Ta mua quà cho ngươi đắt lắm đấy!"
Ta lẩm bẩm rồi mở ra xem—sững người.
Là bản sao hồ sơ vụ án.
"Thẩm Nhất Mưu, ngươi…"
Ta xúc động đến rưng rưng, không biết nên nói gì.
Hắn chẳng thèm nhìn ta:
"Muốn xem thì tranh thủ. Xong thì trả lại."
"Cảm ơn ngươi."
Ta ôm hồ sơ chạy vào thư phòng, hắn cũng lẳng lặng theo sau.
Ta thắp đèn lật xem, lập tức phát hiện vô số điểm mâu thuẫn.
Nhiều lời khai không khớp nhau, còn cả sai sót sơ đẳng.
Vậy mà họ dựa vào đây để kết tội cha ta?
"Thẩm Nhất Mưu, ngươi xem này—những người này lời trước chẳng ăn khớp với lời sau, rõ ràng là có người xúi giục họ hãm hại cha ta!"
Hắn khoanh tay, quay mặt đi:
"Ta không nghe, đừng nói với ta."
…
Ta cúi đầu tiếp tục đọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hồ sơ rất dày, không thể xem hết trong chốc lát.
Bỗng có tiếng gõ cửa. Ta giật mình, vội giấu tập hồ sơ đi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Xuân Hỉ chạy ra mở cửa. Từ xa đã nghe tiếng cười của Bình An:
"Đại nhân, lát nữa để phu nhân chơi xong thì cho tiểu nhân chơi một lúc nhé. Tiểu nhân đội tuyết theo người đi lấy về mà!"
Giọng Cố Hành Uyên vang lên nhẹ nhàng:
"Ngươi đi hỏi phu nhân. Cả hộp ấy đều là của nàng."
"Vâng vâng! Ngay cả đại nhân… cũng là của phu nhân!"
Cố Hành Uyên không đáp, ôm hộp pháo hoa bước vào cửa.
Vừa ngẩng lên liền thấy ta và Thẩm Nhất Mưu bên cạnh.
Chàng khựng lại.
Ánh mắt đang rạng rỡ bỗng vụt tối đi, thay vào đó là vẻ dè chừng không rõ ràng.
Tim ta thắt lại. Không hiểu sao, ta cũng bắt đầu sợ.
Ta chạy tới:
"Phu quân về rồi à? Là pháo hoa sao? Mau đặt xuống đi, nặng thế kia!"
"Để ta, nàng đừng động."
Chàng cúi người đặt hộp xuống. Ta liền nhào vào ôm lấy:
"Phu quân là tuyệt nhất! Tay có lạnh không? Ơ, lạnh thật, để ta hơ cho."
Ta nắm tay chàng, vừa xoa vừa áp lên má mình, nhân tiện hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Ngẩng lên, nhìn chàng cười tít mắt.
Ánh mắt chàng dần dịu xuống.
Nhưng rồi quay sang nhìn Thẩm Nhất Mưu.
Ta cũng nhìn theo—mới nhận ra hắn đang đứng dưới mái hiên, mặt đen sì.
Cố Hành Uyên cúi chào nhạt nhẽo:
"Thẩm đại nhân."
Hắn không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn ta:
"Còn muốn xem không? Không thì ta lấy lại."
Hỏng rồi! Hắn không biết ta giấu chuyện này với Cố Hành Uyên!
Không sao lát nữa tìm cách đánh lạc hướng là được.
"Xem chứ. Nhưng hồ sơ này dày quá, ta cần thêm một ngày. Mai ta trả ngươi."
"Ngươi còn muốn giữ thêm?"
Hắn thở dài, nói khẽ:
"Tiết Từ Doanh, nhớ cho kỹ—hồ sơ này là ngươi ăn trộm, không phải ta đưa."
Ta gật đầu:
"Yên tâm. Ta sẽ không kéo ngươi vào."
"Ngươi nói được thì phải làm được."
Hắn hừ một tiếng, choàng lại áo choàng, nhanh chóng rời đi.
Ta thật sự chẳng hiểu nổi hắn.
Rõ ràng sợ bị liên lụy, vậy mà vẫn lặn lội gió tuyết đến đưa hồ sơ cho ta.
Đã đến rồi, lại còn bày ra vẻ khó ưa, như sợ ta mang ơn hắn.
Đúng là ngang ngược, bướng bỉnh đến khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com