Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 1)
“Bằng không, tối nay bản vương sẽ g.i.ế.c hắn.”.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp, tràn ngập sát khí của Chu Đình An, nàng nhịn không được, hai mắt sáng rực, lòng tràn đầy kích động.
Giết hắn đi. Giết hắn đi.
Giết hắn xong, san bằng Lũng Nam, ngày đăng cơ chẳng còn xa nữa.
Hai người trong điện đánh nhau nhẹ nhàng thoải mái, đến mức không cần thừa một câu giao lưu.
Chu Đình An lợi hại thế nào, nàng rõ như lòng bàn tay.
Nhưng Yên Lữ Thanh Túc cũng không phải hạng dễ xơi.
Tên này học võ từ đám người man di phương Bắc, động tác nhìn có vẻ chậm rãi, nhưng thực tế tàn nhẫn cực độ.
Nếu bị hắn đ.ấ.m trúng, ít nhất nằm bẹp trên giường nửa tháng là chuyện thường.
Nhìn bộ dáng ngạo mạn tự đắc của hắn, nàng không khỏi nghiến chặt răng, trong đầu chỉ hiện lên mối nhục khi xưa từng chịu ở Lũng Nam.
Cơn hận trong lòng sôi trào, khiến cả răng lợi cũng ngứa ngáy.
Năm mười sáu tuổi, võ nghệ của Giang Thanh đã đại thành.
Tuổi trẻ khí thịnh, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là báo thù.
Nhân lúc phụ thân theo tiểu Hoàng đế vào cung trai giới, nàng cải nam trang, cưỡi khoái mã, một đường lao thẳng đến Lũng Nam.
Sau khi thăm dò, nàng biết được Lũng Nam Hầu chỉ có một con trai độc nhất – Yên Lữ Thanh Túc.
Nàng lập tức quyết định g.i.ế.c hắn, để cho Lũng Nam Hầu nếm thử cảm giác mất đi cốt nhục.
Người dân Lũng Nam nói, Yên Lữ Thanh Túc là một tên điên cuồng phóng đãng, hoang dâm vô độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mới mười một mười hai tuổi, hắn đã chơi c.h.ế.t mấy nha hoàn trong phủ, càng về sau càng buông thả đến mức đáng sợ.
Đến độ, đi trên đường, thấy bé gái vừa mắt là lập tức giở trò cưỡng đoạt.
Lúc đầu, nàng còn có chút do dự.
Dù sao tội lỗi của cha, không nên đổ lên đầu con.
Nhưng sau khi nghe xong những chuyện này, chút do dự cuối cùng trong lòng nàng cũng hoàn toàn biến mất.
Cha là súc sinh, con sinh ra cũng chỉ là một con súc sinh khác.
Đáng chết.
Nàng ẩn nấp trong con hẻm bên ngoài kỹ viện mà Yên Lữ Thanh Túc đang chè chén.
Kiên nhẫn đợi đến canh ba, cuối cùng cũng thấy tên cầm thú kia lảo đảo bước ra khỏi cửa, cả người nồng nặc mùi rượu và son phấn.
Đúng lúc đó, một thiếu nữ trong ngõ nhỏ đang mở cửa đi vệ sinh.
Vừa bước ra khỏi cửa, còn chưa kịp phản ứng, nàng ta đã bị Yên Lữ Thanh Túc ấn ngã xuống đất.
Tiếng khóc xé lòng vang lên, đánh thức cả con phố, cha mẹ của nàng ta cũng bị tiếng khóc kinh hoàng này đánh thức, vội vã chạy ra ngoài.
Phụ thân nàng xách theo một cây gậy, vừa chạy ra vừa quát lớn.
Hàng xóm xung quanh, người cầm chổi, người cầm gạch đá, rục rịch chạy đến giúp.
Nhưng ngay khi ánh mắt đầy tàn độc của Yên Lữ Thanh Túc quét qua, toàn bộ tiếng động đều ngưng bặt.
Giống như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, tất cả mọi người câm bặt, mặt tái nhợt, lẳng lặng đóng sập cửa nhà mình.
Một khoảnh khắc sau, cả con hẻm chìm vào tĩnh lặng.
Thiếu nữ không còn khóc nữa, nàng ta chỉ lặng lẽ nằm đó, như một t.h.i t.h.ể chưa kịp lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com