Hôn Nhân Tra Nữ

Chương 17



- Sao kê ngân hàng này là thật. Đoạn ghi âm này... em muốn nghe lại không? Giọng của em đấy, Linh. Giọng của em đang bàn bạc với Vân Nguyễn về kế hoạch lừa anh moi tiền đấy.

Anh chạm vào màn hình iPad, một đoạn ghi âm nhỏ phát lên. Giọng Linh, không phải giọng dịu dàng ngọt ngào thường ngày, mà là giọng sắc sảo, tính toán.

"...Anh ta ngốc lắm, yêu em đến chết. Gì mà chẳng cho? Em đang lên kế hoạch hết rồi... Anh ta làm lụng vất vả thế, không phải để mình hưởng thụ sao?"

Giọng nói đó... chính là giọng của cô. Linh như c.h.ế.t điếng. Anh ta... anh ta đã nghe hết?

- Anh còn biết cả màn kịch về 'người thân ốm nặng' cần tiền phẫu thuật khẩn cấp ở bệnh viện X nữa. Rất sáng tạo đấy, nhưng tiếc là anh đã kiểm tra rồi. Không có ai như vậy ở đó cả.

Tùng tiếp tục, mỗi lời nói như một nhát d.a.o đ.â.m vào sự giả dối của cô.

- Cả vụ 'đầu tư sinh lời ba mươi phần trăm' nữa. Anh đã cho người kiểm tra công ty đó rồi. Chỉ là một công ty ma vừa thành lập, chuyên dùng để lừa đảo huy động vốn.

Linh lùi lại, gần như ngã khuỵu. Toàn bộ màn kịch của cô... sụp đổ. Anh ta biết hết. Biết từ bao giờ?

- Anh... anh theo dõi em!

Carrot Và Tịch Dương

Cô ta hét lên, sự sợ hãi biến thành giận dữ.

- Đúng vậy. Anh theo dõi em.

Tùng thừa nhận một cách bình thản.

- Từ cái ngày anh nhìn thấy tin nhắn của Vân Nguyễn trong điện thoại em, cái ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta đấy.

Kỷ niệm một năm ngày cưới? Vậy ra... từ ngày đó? Cô ta đã diễn vở kịch này suốt cả một năm trước mắt anh sao? Linh cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

- Suốt một năm qua... anh đều biết? Anh... tại sao anh không nói?

Cô ta hỏi, giọng đầy hoang mang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

- Nói sao? Nói để em chạy trốn à? Nói để em tẩu tán tài sản à?

Tùng nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.

- Anh muốn xem em có thể diễn đến mức nào. Anh muốn thu thập đủ bằng chứng để em không còn đường chối cãi. Anh muốn em phải trả giá cho sự lừa dối này.

- Em... em bị ép buộc! Anh không biết đâu! Em... em có lý do khó nói!

Linh lại bắt đầu diễn màn bị hại, cố gắng lay động chút tình cảm còn sót lại (nếu có) trong anh. Mắt cô ta ngấn nước, giọng lại run run.

- Bị ép buộc? Lý do khó nói?

Tùng đứng dậy, bước lại gần cô.

- Em bị ép buộc cưới một người đàn ông yêu em thật lòng, cho em một cuộc sống sung túc? Em bị ép buộc lên kế hoạch moi tiền của chồng mình, sau lưng khinh bỉ anh ta, rồi định ly hôn để lấy cả núi tiền đi bao nuôi người tình?

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố gắng ngấn lệ của cô.

- Em nói với Vân Nguyễn thế nào ấy nhỉ? "Cái mạng này của anh ta đáng giá bao nhiêu đâu chứ. Chỉ cần có tiền cho chị là đủ."

Tùng nhắc lại chính lời nói tàn nhẫn của Linh, giọng anh như một nhát roi quất vào mặt cô.

Linh sững sờ, nước mắt ngừng rơi. Cô nhìn Tùng, nhìn ánh mắt lạnh lẽo và sự căm ghét không che giấu trong đó. Tất cả những cố gắng diễn kịch của cô... đều là vô ích.

- Vở kịch của em... kết thúc rồi, Linh.

Tùng nói, giọng quyết đoán.

Sự giả tạo sụp đổ hoàn toàn. Khuôn mặt Linh biến dạng, từ sợ hãi sang tức giận tột độ.

- Anh! Anh dám làm vậy với tôi sao?!

Cô ta hét lên.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com