Hôn Nhân Tra Nữ

Chương 15



Linh sững sờ. Cô biết anh đang ám chỉ đến màn kịch trước đó. Cô ta đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của cô với Vân sao? Hay là... anh ta biết tất cả?

Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi. Cô lấy điện thoại ra, cố tình lướt qua rồi 'vô tình' để màn hình khóa hiển thị một tin nhắn mới.

[Vân Nguyễn]: Linh! Mày đâu rồi! Tao đang ở bệnh viện X! Bố tao nguy kịch rồi! Cần tiền phẫu thuật gấp! Mày hứa có tiền rồi mà!

Linh 'hốt hoảng' cầm lấy điện thoại, nhanh chóng tắt màn hình.

- Anh ơi... em... em có việc gấp.

Cô nói, giọng run run.

- Chuyện gì vậy? Ai ở bệnh viện? Bệnh viện X sao?

Tùng giả vờ quan tâm, thậm chí còn tiến lại gần hơn.

- Bệnh gì? Cần phẫu thuật sao? Tên là gì? Anh có quen vài bác sĩ giỏi ở đó, biết đâu giúp được?

Anh hỏi dồn dập, khiến Linh không kịp trở tay.

- Không... không cần đâu anh! Chỉ là... người quen xa thôi. Bệnh nặng lắm. Em... em phải đi ngay! Anh... anh chuẩn bị tiền cho em nhanh nhé! Em cần rất gấp!

Cô lắp bắp, vội vàng thu lại tập giấy tờ.

Carrot Và Tịch Dương

- Gấp đến mức này sao?

Tùng nhìn cô, ánh mắt 'thông cảm'. "Diễn xuất có tiến bộ đấy, vợ ạ. Nhưng kịch bản cũ quá rồi."

- Anh sẽ cố gắng sắp xếp. Nhưng số tiền không nhỏ, em biết đấy. Cần vài ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh vẫn giữ nguyên lập trường, không vội vàng nhảy vào cái bẫy 'gấp gáp' của cô.

Linh nhìn Tùng đầy vẻ sốt ruột, nhưng không thể làm gì khác. Cô biết không thể thúc ép thêm được nữa. Cô gật đầu lia lịa rồi vội vàng rời đi.

Ngay khi Linh khuất bóng, Tùng quay lưng lại, nụ cười trên môi tắt hẳn. "Bố Vân nguy kịch? Bệnh viện X? Lại một màn kịch rẻ tiền khác." Anh thầm nhủ, lòng không còn cảm thấy đau đớn, chỉ còn sự khinh thường và quyết tâm.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Vân đang điên cuồng gọi điện cho Linh.

- Linh! Mày đâu rồi?! Chủ nợ đến nhà tao rồi! Họ đập cửa ầm ầm! Họ nói cho tao đến cuối ngày hôm nay! Tiền đâu?! Mày hứa rồi mà?!

Giọng Vân bên kia đầu dây đầy vẻ sợ hãi tột độ, thậm chí còn nghe thấy tiếng đập phá ở nền.

- Chị bình tĩnh đi Vân! Em đang cố đây! Anh ta (Tùng) đồng ý rồi! Nhưng hắn nói cần vài ngày!

Linh đáp, giọng cũng không giấu nổi sự căng thẳng.

- Vài ngày?! Tao không có vài ngày! Tao sắp c.h.ế.t đến nơi rồi! Mày lừa tao sao?! Hay hắn lừa mày?!

Vân gào lên.

- Không! Không phải lừa! Hắn đồng ý rồi! Hắn nói sẽ chuyển trước cho em một ít để em xoay sở! Chắc là sắp có rồi! Chị cố gắng cầm cự đi!

Linh trấn an Vân, nhưng trong lòng cô cũng bắt đầu thấy bất an. Sao Tùng lại không chuyển tiền ngay? Hắn ta có biết gì không?

Đúng lúc đó, điện thoại của Linh 'ting' lên một tiếng. Tin nhắn từ ngân hàng. Một khoản tiền đã được chuyển vào tài khoản của cô. Linh vội vàng mở ra xem. Mắt cô mở to. "Chỉ... chỉ có ngần này thôi sao?!" Số tiền Tùng chuyển... quá nhỏ so với những gì anh đã hứa. Nó chỉ đủ để Vân trả cho một trong số các chủ nợ "khẩn cấp" nhất, chứ không đủ để giải quyết gốc rễ vấn đề.

"Anh ta đang làm gì thế này?" Linh thầm nghĩ. "Hắn đang chơi đùa với mình sao?"

Cô nhanh chóng chuyển toàn bộ số tiền vừa nhận được cho Vân.

- Chị Vân! Em chuyển tiền rồi! Chị xem đi! Chỉ có ngần này thôi... hắn nói số còn lại sẽ có sau khi ly hôn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com