Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 977



Chuyện của Lạc Vũ Vi, Tần Mạc thật sự đã quá chán ngán.

Lúc để cô ấy rời khỏi nhà, anh ta cứ ngỡ mọi chuyện đến đó là kết thúc. Không ngờ mẹ anh ta lại cứ giằng co không chịu buông, còn gây thêm bao nhiêu chuyện rắc rối.

Tần Mạc quát lên một câu rồi cúp máy thẳng tay, tức đến mức ném luôn điện thoại qua một bên, ngồi phịch xuống giường, ngửa người nằm dài, thở dài một hơi mệt mỏi.

Anh ta vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Cốc cốc cốc…”

Tần Mạc nhíu mày: “Ai đấy?”

Bên ngoài, giọng Lý Tâm Đồng có phần lúng túng, xen lẫn chút hồi hộp: “Ờm… Tần Mạc, là… là mình, Lý Tâm Đồng.”

Lý Tâm Đồng?

Tần Mạc dừng lại vài giây rồi mới đứng dậy ra mở cửa.

Cánh cửa vừa hé, bóng dáng cao lớn của anh ta hiện ra. Công tử trâm anh thế gia vùng Giang Nam, thân mang khí chất cao quý trời sinh, vừa có nét rạng rỡ của tuổi trẻ, lại mang theo sự điềm tĩnh và trưởng thành hơn hẳn những sinh viên cùng lứa.

Lý Tâm Đồng nhìn anh ta, mặt bất giác đỏ bừng.

“Ờm… Tần Mạc, Đầu Đầu với Lôi Lôi đang hứng lắm, không ai chịu nghỉ ngơi, giờ cả hai kéo nhau ra bãi biển chơi rồi. Vân Tịch thì có anh Lục đi cùng… mình… mình cũng muốn ra biển chơi, nhưng lại không thân với Đầu Đầu hay Lôi Lôi lắm… mà bạn với họ là bạn học, bạn có thể… đi cùng mình được không?”

Nói xong, cô nàng đứng đó, ánh mắt khẽ chớp, có phần hồi hộp chờ đợi phản ứng của anh ta.

Tần Mạc đâu phải người ngốc.

Từ nhỏ đã tinh ý, nhìn người nhìn việc đều rõ ràng. Cô gái trước mắt mặt hơi đỏ, ánh mắt mong chờ, chẳng qua chỉ là đang kiếm cớ rủ anh đi chơi cùng thôi.

Đúng là cô không thân với Lương Đầu hay Tưởng Hân Lôi, nhưng…lại thân với anh ta từ bao giờ?

Anh ta còn chưa kịp mở miệng, Lý Tâm Đồng đã cuống lên:  “Thật ra… mình thấy bạn có vẻ không vui lắm. Có chuyện gì buồn à? Đừng nghĩ nhiều quá! Mình thấy tụi mình còn trẻ mà, ở cái tuổi này phải vui vẻ sống, sau này già rồi, có muốn vui cũng chẳng có cảm giác như bây giờ nữa.”

“Dạo này mình thấy bạn ít cười lắm. Một chàng trai trẻ như bạn, sao cứ u uất mãi thế? Ra ngoài chơi đi! Đầu Đầu với Lôi Lôi đang chơi vui lắm kìa. Đi cùng đi! Mình nghĩ… có thêm vài kỷ niệm đơn giản, không phải rất tuyệt sao?”

Phải rồi, rất tuyệt!

Tần Mạc từ bé đã sống quá lý trí, quá tỉnh táo, trải qua nhiều chuyện sớm hơn bạn bè đồng trang lứa, đến mức đánh mất cả sự ngây ngô và sức sống vốn thuộc về tuổi trẻ.

Thời gian ở thủ đô này, so với mấy cô gái như Đầu Đầu, Lôi Lôi hay Tâm Đồng, quả thực anh ta có phần lặng lẽ, ít hòa nhập.

Anh ta đứng dựa vào khung cửa, im lặng nhìn cô một lúc, rồi bất chợt bật cười: “Được! Cậu chờ chút, mình thay bộ đồ thoải mái rồi cùng đi chơi biển!”

Lý Tâm Đồng lập tức mừng rỡ: “Thật á? Hay quá! Vậy bạn thay đồ nhanh đi, mình chờ ở đây!”

Tần Mạc mỉm cười khép cửa lại, xoay người dựa lưng vào cửa, khoé môi vẫn giữ nụ cười nhẹ. Qua vài giây, anh ta mới quay vào thay đồ.

Anh ta thay rất nhanh, chỉ khoảng một phút sau, đã thấy anh ta mặc một bộ đồ casual đơn giản, bước ra.

 “Đi thôi!”

Tần Mạc đi trước, Lý Tâm Đồng lén nhìn bóng lưng anh ta vài lần, mặt cười rạng rỡ, lon ton chạy theo phía sau.

Hôm nay nắng đẹp rực rỡ. Lương Đầu và Tưởng Hân Lôi đang chạy nhảy vui đùa bên bãi biển. Thấy Tâm Đồng và Tần Mạc cùng xuất hiện, cả hai vẫy tay gọi to: “Tần Mạc! Tâm Đồng! Mau lại đây!”

Hai người chạy tới, Tưởng Hân Lôi và Lương Đầu liếc mắt tinh quái, lập tức túm lấy Tần Mạc thì thầm đầy mưu đồ: “Tần Mạc, cậu thông minh nhất đấy! Mau nghĩ cách giúp bọn này dụ được nam thần Hàn Hi ra chơi đi!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com