Tết là một sự kiện trọng đại, trong cung quy củ lại càng nhiều.
Gần đến Tết, cúng tổ tiên, tế trời, cầu phúc, vấn an theo lễ nghi, một loạt bận rộn xong xuôi, người cũng tả tơi. Lý Chuẩn cho hạ nhân hai ngày hưu mộc trước thời hạn, để kịp đến chính lễ, ai nấy đều chỉnh tề, trông rất có tinh thần.
Triệu Thường đột nhiên rảnh rỗi, không hiểu vì sao lại nhớ đến cô nãi nãi kia.
Hắn ta lượn lờ đến ngõ Mễ Thương, giả vờ vô tình hỏi: "Có muốn ra thành dạo chơi không?"
Lão gia mua nhà, nhưng chưa bao giờ về, Hồng Ngọc ngày ngày nhàn rỗi phát chán. Vừa nghe thấy đề nghị này, mắt nàng ấy sáng lên: "Đi chứ!"
Mấy ngày trước vừa có tuyết rơi, trên đường còn những đống tuyết chưa tan hết. Cuối năm, người đi đường vắng hẳn.
Hai người đi trên phố đông nhìn tây ngó. Lúc đi qua sạp hàng bán kẹo hồ lô, Triệu Thường nhớ đến cái bánh bao thịt bẩn kia, nảy sinh ý muốn bù đắp, móc tiền mua một xâu.
Hắn ta dùng giọng kẻ cả nói: "Ta mua nhầm rồi, tưởng là khoai từ. Nếu ngươi không ăn, ta sẽ vứt đi."
Từng quả táo gai đỏ tươi, bọc trong lớp đường vàng óng ánh giòn tan, đỏ đến đáng yêu.
Hồng Ngọc ghét nhất lãng phí đồ ăn, hậm hực nói: "Khoai từ với táo gai ngươi cũng không phân biệt được sao, ngươi đúng là đồ ngốc, mau đưa ta."
Triệu Thường vội vàng đưa cho nàng ấy, nàng ấy cũng không khách khí, nhận lấy ăn ngay, l.i.ế.m láp đầy đường trên mặt.
Triệu Thường cố gắng lắm mới nhịn được khóe miệng đang nhếch lên.
Đột nhiên trên phố náo loạn một trận, hóa ra là mấy đứa trẻ ranh, tay cầm pháo, cười đùa chạy qua.
Ầm một tiếng, đống tuyết bên đường bị nổ tung lên trời, b.ắ.n tung tóe ra đầy đất những hạt tuyết vụn.
"Có muốn đốt pháo không?" Triệu Thường thấy hay hay, xúi giục.
Hồng Ngọc "rắc" một tiếng, cắn cả đường lẫn thịt quả, ăn hết nửa quả táo gai, bĩu môi nói: "Nổ cái này chán lắm, nổ phân bò mới vui."
Cô nương này, quả thật có chút bưu hãn. Triệu Thường không nhịn được nói: "Ngươi như vậy, sau này làm sao lấy chồng."
"Lấy chồng? Ta mới không muốn lấy chồng." Hồng Ngọc cười nói, "Lúc mẫu thân còn sống, thấy ta khỏe mạnh, ăn nhiều, ngày nào cũng cằn nhằn ta. Bảo ta đầu thai nhầm kiếp, đáng lẽ phải làm hán tử. Nếu cho ta cây trượng dài mười tám thước, biết đâu lại mọc ra cả bộ lông hộ tâm đầy ngực."
Lông hộ tâm...? Cái khẩu vị này cũng nặng quá rồi.
Triệu Thường không nhịn được nhìn theo lời nàng ấy nói, lớp áo dày cũng không che được bộ n.g.ự.c nhô cao của cô nương.
Hắn ta tự thấy thất lễ, vội vàng dời mắt đi. Không hiểu sao, mặt có chút nóng.
Trong kịch trong sách toàn là công chúa giai nhân yểu điệu, kỳ thực một nữ Trương Phi trời sinh thần lực, cũng rất tốt.
4.
Sau này, trong tiệc cưới của Lý Chuẩn, khắp nơi tràn ngập vui vẻ.
Đồng liêu uống say, mượn rượu nói năng lung tung với Triệu Thường: "Chưởng ấn nhà ta cũng cưới vợ rồi, ngươi cũng kiếm một người đi chứ? Theo ta thấy, tiểu nha đầu kia, tên gì ấy nhỉ... à đúng rồi, Hồng Ngọc. Nàng ta cũng không tệ đâu."
Triệu Thường thay đổi sắc mặt: "Lời này chớ nên nói nữa. Hồng Ngọc tốt xấu gì cũng là nha hoàn của phu nhân, nói vậy có tổn hại đến mặt mũi phu nhân."
Tổn hại đến mặt mũi phu nhân, chính là tổn hại đến mặt mũi Lý Chuẩn.
Mọi người đều ngượng ngùng câm miệng.
Triệu Thường cười nói: "Lời ta nói vậy, lại khiến chư vị không thoải mái rồi. Nào, ta tự phạt một chén."
Nói xong, ngửa cổ uống cạn chén rượu. Hắn ta bị cay đến nhíu mắt, ánh mắt thoáng nhìn về phía hậu trạch, trước khi mọi người phát hiện lại nhanh chóng thu về.
5.
Lý Chuẩn bận rộn, Triệu Thường cũng theo đó mà bận rộn. Thánh thượng bệnh nặng, trong cung, ngoài doanh, trong thành ba nơi chạy ngược chạy xuôi, rốt cuộc không được ngơi chân.
Thỉnh thoảng theo lệnh Lý Chuẩn, đưa đồ cho Diệp Diệu An. Phát hiện Hồng Ngọc cầm một cành cây, đang ngồi xổm ở góc tường sân nhỏ, vừa so đo vừa lẩm bẩm gì đó.
Triệu Thường thấy lạ lùng vô cùng, hỏi: "Lẩm bẩm gì vậy?"
Hồng Ngọc giật mình, quay đầu thấy là Triệu Thường, hằn học nói: "Người trong cung các ngươi, không thể đi đứng có chút tiếng động được sao?"
Triệu Thường ghé lại, thấy trên đất vẽ đầy những hình thù kỳ quái, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Hồng Ngọc đắc ý, đuôi cũng muốn vểnh lên trời: "Phu nhân dạy ta viết chữ."
Triệu Thường ngẩng đầu nhìn lên trời, kinh ngạc nói: "Chưa đến tết Trung Nguyện, sao lại có ma quỷ thế này?"
Mỗi bước mỗi xa
Hồng Ngọc đứng dậy, đẩy hắn ta một cái: "Ngươi biết cái gì, đây đều là những bài thơ nổi tiếng đấy."
"Ta không biết chữ, ngươi đọc cho ta nghe xem."
Hồng Ngọc quả nhiên ra vẻ đọc lên: "Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm... bất phụ cái gì cái gì ý. Ái da, quên mất rồi."
Chữ mình viết, mình còn không nhớ hết nhận ra hết được.
Thấy nụ cười xấu xa đang nhịn trên mặt Triệu Thường, Hồng Ngọc tức giận dậm chân: "Ngươi cũng không hiểu, không nói với ngươi nữa!"
Nói xong, quay mặt vào nhà.
Lá cây bị gió thổi xào xạc. Triệu Thường đứng dưới gốc cây một lát rồi mới quay người rời đi.
6.
Một ngày làm Hòa thượng, một ngày phải đánh chuông. Ra sức hầu hạ cho chủ tử, lẽ ra phải tận trung với cương vị, đạo lý chính là như vậy.
Cho nên ngày tiểu viện bị công phá, Triệu Thường có thể chạy, nhưng hắn ta không chạy. Chỉ rút kiếm đ.â.m mạnh, khi binh khí giao nhau, vang lên tiếng leng keng.
Hắn ta trợn mắt há mồm, vẻ mặt gắng sức, gân xanh nổi rõ, gào lên: "Ngươi đi mau!"
Câu nói này, lại không biết là nói với ai.
Khi lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua n.g.ự.c hắn ta, điều Triệu Thường hối hận nhất là chưa kịp chuộc lại căn nguyên. Đều nói Thái giám thiếu mất thứ đó, kiếp sau không thể đầu thai thành người, chỉ có thể vào đường súc sinh.
Trước mặt sau lưng của hắn ta đều bị địch bao vây, đã cố hết sức, binh khí trong tay cuối cùng vẫn trơn tuột ra.
Nếu có thể chống đỡ thêm một chút, dù chỉ một chút thôi, thì tốt rồi.
Kiếm của địch đ.â.m vào, m.á.u của hắn ta phun ra. Lại đâm, lại phun.
Một vào một ra, cuộc mua bán công bằng nhất trên đời.
Triệu Thường ngã xuống, mơ mơ màng màng nghĩ: Không biết nàng ấy đã chạy thoát chưa.
Nếu có, thì tốt quá. Nếu không, kiếp sau nàng ấy đầu thai làm một Trương Phi dũng mãnh, mình đầu thai vào đường súc sinh, làm trâu ngựa chở hàng cho nàng ấy, có thể thường xuyên ở bên cạnh, cũng tốt.
Máu chảy nhiều quá, người thật lạnh.
Câu thơ kia nói gì ấy nhỉ? Kỳ thật nghe hay vô cùng.
Triệu Thường nghĩ, ý thức dần tan đi.
"Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý*."
*Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau. (Bài Bốc toán tử, Lý Chi Nghi - Bản dịch trên thivien.net)
Lời của tác giả:
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói rõ trước về Triệu Thường và Hồng Ngọc, trong truyện chính hai người đáng thương này không được miêu tả nhiều, lại ra đi thảm thương, trong lòng không đành. Vậy nên trước khổ sau ngọt vậy, phiên ngoại thứ hai viết về cuộc sống sau hôn nhân của Lý Chuẩn và Diệp Diệu An.