Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 45



Diệp Diệu An vốn tưởng rằng Trương Bỉnh Trung khác với những người khác – ít nhất trong những rung động m.ô.n.g lung của nàng, người này hẳn là không giống. Nàng và hắn ta đã từng có sự ăn ý "tâm tự song ti võng, trung hữu thiên thiên kết", trang thư bay lượn kia, chút dịu dàng kia, là tia sáng cầu sinh của nàng trong lúc tăm tối.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cũng chẳng có gì khác biệt. Nam nhân từ đầu đến cuối không một ai hỏi nàng nghĩ gì, người người đều nói thái giám tâm địa độc ác, ngược lại là Lý Chuẩn...

Diệp Diệu An đột nhiên có chút bất an, không biết mình đi rồi, hắn sẽ nghĩ gì? Triệu Thường có bị mắng không, Hồng Ngọc có được ăn bánh bao thịt kia không?

"Thân thể nàng còn chưa khỏe, ta không tranh cãi với nàng nữa." Trương Bỉnh Trung không muốn phá hỏng cảnh đẹp đêm nay, cuối cùng cũng nhượng bộ.

Diệp Diệu An lấy lại tinh thần, cười cười. Dường như chẳng để ý chút nào, nàng chuyển sang chủ đề khác: "Trương đại nhân, ngài có biết ba ngày sau là ngày gì không?"

Trương Bỉnh Trung bấm đốt ngón tay tính toán: "Hôm nay mùng bốn... ba ngày sau, chẳng phải là mùng bảy tháng bảy sao?"

Diệp Diệu An đột nhiên lộ ra vẻ mặt e thẹn quay đầu sang một bên, hai tay xoắn chặt vạt chăn, không chịu lên tiếng.

Trương Bỉnh Trung nhìn phản ứng của nàng, lập tức hiểu ra: "Chẳng lẽ cô nương muốn cùng ta đón Thất Tịch?"

Diệp Diệu An mặt đỏ bừng, hồi lâu mới nói: "Hiện giờ ta có nhà mà khó về, cũng chỉ có thể trông cậy vào Trương công tử. Nghe nói bên cầu Hồng nguyệt hiện trăng đỏ, có thể thấy Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cầu Ô Thước, không biết có thật không?"

Khá lắm, từ "đại nhân" đã đổi thành "công tử", cách xưng hô cũng thay đổi rồi. Trương Bỉnh Trung bị tiếng gọi này làm cho tâm thần xao động, quên cả những tranh cãi trước đó: "Đương nhiên là thật, trong từ có viết: Kim phong ngọc lộ..."

***

"Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ."

Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau, hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời (Thước Kiều Tiên, Tần Quán - Bản dịch trên thivien.net)

Trong lều trại ở đại doanh ngoại ô kinh thành, tử thị* hai tay ôm quyền, quỳ một gối xuống, thuật lại không sót một chữ những gì đã nghe được.

*tử thị (tử: chết, thị: kẻ hầu), giống tử sĩ

"Phu nhân thật sự đáp lại như vậy?" Triệu Thường vẻ mặt ngơ ngác.

"Ngàn thật vạn thật, khi phu nhân nói những lời này, thuộc hạ đang nằm rạp dưới cửa sổ, nghe rõ mồn một." Thám tử kia hắng giọng, giả giọng the thé, bắt chước y hệt giọng Diệp Diệu An: "Kim phong ngọc lộ..."

"Đủ rồi." Mặt Lý Chuẩn xanh đỏ lẫn lộn.

Triệu Thường nào dám để chủ tử khó xử, lập tức bắt đầu nghĩ lý do bào chữa cho Diệp Diệu An: "Phu nhân... phu nhân hẳn là..."

Chỉ là lẩm bẩm nửa ngày, vẫn không nghẹn ra được cái rắm gì.

May mà Lý Chuẩn tự tìm được bậc thang xuống: "Nàng ấy nói như vậy, chắc chắn là có nỗi khổ riêng, bị ép phải lá mặt lá trái với tên Trương Bỉnh Trung kia."

Lời này nghiến răng nghiến lợi nói ra, mùi chua nồng nặc, cũng chỉ có hắn tự tin.

Triệu Thường nắm lấy trọng điểm, hỏi thám tử: "Trương đại nhân có khi dễ nhục nhã phu nhân không?"

"Vậy thì không có, hai người nói chuyện một lát, Trương đại nhân liền đi."

Mặt Lý Chuẩn mang vẻ cười nhạo: "Hôm nay hắn đại hôn, chạy tới chạy lui hai đầu, cũng đủ bận rộn."

Thám tử tiếp tục nói: "Đúng rồi, phu nhân còn sai thị nữ đến Diệp phủ một chuyến..." Lải nhải kể ra một loạt chuyện buổi trưa.

Lý Chuẩn nghe xong một tràng dài, ánh mắt trầm xuống, mơ hồ đoán ra được ý đồ sâu xa của Diệp Diệu An.

Triệu Thường không nhịn được hỏi: "Đại nhân, đã điều tra ra phu nhân ở đâu, có nên phái người đón nàng ấy về ngay không?"

Mỗi bước mỗi xa

Lý Chuẩn trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Việc chúng ta cần làm là giúp nàng ấy một tay. Ngươi lại đây."

Triệu Thường nhận lệnh, ghé tai lại, lát sau mặt mày hớn hở: "Đại nhân anh minh!"

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có người đến báo, nói có khách quý từ kinh thành đến cầu kiến.

Điều này khiến Lý Chuẩn có chút bất ngờ, đêm khuya khách đến thăm, cớ sao lại đến?

Rèm được vén lên, Hồng Lô Tự thừa Trình Hiệu mặc một thân áo đen bước vào, ông ấy mặt mày tiều tụy, gầy đi không ít.

Lý Chuẩn vừa thấy là ông ấy, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, vừa dẫn ông ấy vào trong, vừa cung kính nói: "Làm phiền Trình đại nhân lo lắng cho ta, đường xa xôi như vậy mà còn cất công đến đây một chuyến."

Trình Hiệu nhếch mép muốn cười, nhưng thực sự không nhấc nổi, đành thôi.

Hai người ngồi xuống bên bàn, Trình Hiệu mấp máy môi, không biết bắt đầu từ đâu, Lý Chuẩn liền lên tiếng trước: "Huyền Cơ tiên sinh bên kia có tin gì rồi sao?"

Trình Hiệu gật đầu: "Xem triệu chứng, Bàng Quý phi mắc bệnh không phải là bệnh thường, là có người cố ý hạ độc."

Lý Chuẩn cũng không bất ngờ. Hôn mê bất tỉnh, đầu ngón tay đen sì, nếu đây là phong hàn mới là kỳ quái: "Huyền Cơ tiên sinh y thuật cao minh, tự nhiên có thể bào chế thuốc giải, bảo toàn tính mạng nương nương không lo."

Không ngờ sắc mặt Trình Hiệu càng thêm ủ rũ: "Huyền Cơ tiên sinh nói ông ấy từng cùng cao tăng vân du tứ phương, chỉ ở Tây Tạng mới thấy một vị thuốc tương tự, nhưng thuốc này không có thuốc giải."

Vẻ bi thương phẫn hận hiện lên trên mặt Trình Hiệu, trong lúc nói chuyện nhắc đến nhũ danh của Bàng Quý phi: "Là ai mà tâm địa độc ác đến vậy, lại muốn đẩy Vãn Nương vào chỗ chết, nàng ấy rõ ràng vô tội như thế!"

Người đang yêu, nhìn mọi thứ xung quanh đều như phủ một lớp kính màu hồng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com