Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 43



Kiệu hoa đón dâu buổi chiều mới đến, sáng sớm, Diệp Diệu Uyển đã mặc xong áo cưới đỏ thêu hoa, ngồi ngay ngắn trước gương đồng, cẩn thận ngắm nghía bản thân.

Bà tử trang điểm đứng bên cạnh khen tặng: "Cô nương thật là huệ chất lan tâm."

Đã trang điểm lộng lẫy như vậy, người khác khen vẫn là phẩm hạnh, trong lòng Diệp Diệu Uyển có chút không vui. Nàng ta cố gắng không nhíu mày – hôm nay là ngày nàng ta được nở mày nở mặt nhất, vài câu không vừa tai cũng không thể làm hỏng hứng thú của nàng ta.

Nàng ta muốn đường hoàng vẻ vang gả vào Trương gia, để cả già trẻ trong thành đều thấy, ai mới là người cười đến cuối cùng.

"Chỗ bên phải này, có phải hơi cao quá không?" Diệp Diệu Uyển chỉ vào cây trâm phượng vàng rồng trên đầu, hỏi.

Bà tử trang điểm nhìn trái nhìn phải, đều không thấy có chỗ nào không ổn.

Diệp Diệu Uyển mất kiên nhẫn, hôm nay nàng ta muốn từ đầu đến chân đều không có một chút sai sót nào: "Ngươi mù rồi sao? Còn không mau giúp ta chỉnh lại!"

Bọn hạ nhân lu bù cuống cuồng bận rộn, ngoài cửa lại có một nha đầu bước vào, khom người ghé tai nói: "Cô nương, Xuân Lan đã trở lại."

Diệp Diệu Uyển mím môi, trong lòng thầm nghĩ "xúi quẩy", ngoài miệng hỏi: "Nàng ta đã bị đuổi ra ngoài rồi, không còn là người Diệp gia nữa, về đây làm gì?"

"Nói là có chuyện quan trọng muốn nói với ngài... liên quan đến Trương đại nhân."

Diệp Diệu Uyển nhíu mày, giận dữ nói: "Cho nàng ta vào."

Mỗi bước mỗi xa

Khi Xuân Lan bước vào, vẻ mặt thấp thỏm.

"Có chuyện gì mau nói." Diệp Diệu Uyển vốn không muốn gặp nàng ta, tuy chỉ là một nha hoàn thông phòng, nhìn thấy vẫn thấy khó chịu.

Xuân Lan lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc túi hương nhỏ, đưa sang.

"Hôm qua Trương đại nhân về, nô tỳ thay quần áo cho đại nhân, cái này rơi ra, nhìn rất quen mắt, nên đã lén nhặt lại. Đại cô nương xem, đây có phải là túi hương do Nhị cô nương làm không?"

Diệp Diệu Uyển ngẩn người, vội vàng giật lấy, nhìn kỹ, quả nhiên là đường kim mũi chỉ của Diệp Diệu An.

Lòng nàng ta như trống đánh, nhưng vẫn mạnh miệng: "Có lẽ là đứa muội muội không nên thân của ta, trước đây đã đưa cho chàng ấy."

"Nô tỳ ban đầu cũng nghĩ như vậy, chỉ là, nô tỳ tò mò mở ra xem..."

Diệp Diệu Uyển mở túi hương ra, bên trong lại là một tờ giấy nhỏ. Nàng ta mở ra xem, trên đó viết một câu ngắn ngủi.

"Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt*. Năm Tý Sửu, mùng bảy tháng bảy, giờ Tuất, gặp nhau trên cầu Hồng Nguyệt."

*Núi không còn đất, trời đất hợp làm một, mới dám cùng chàng chia lìa (Thượng da, bản dịch trên thivien.net)

Mùng bảy tháng bảy, ba ngày sau.

Một tiếng sét ầm vang giáng xuống người Diệp Diệu Uyển, nửa ngày sau mới hoàn hồn: "Diệp Diệu An chưa c.h.ế.t ư?"

Người c.h.ế.t sẽ không viết chữ, càng không thể cùng Trương đại nhân ám độ trần thương, ám thông khoản khúc.

*Ám độ trần thương: chọn con đường không ai nghĩ đến; ám thông khoản khúc: có nghĩa là để che giấu người khác, tiến hành giao tiếp và tiếp xúc một cách bí mật

Diệp Diệu Uyển vô thức dùng sức, nắm chặt tờ giấy trong tay thành một cục không rõ hình dạng. Chốc lát sau, nàng ta đứng dậy, lảo đảo chạy về viện của Điền phu nhân.

Điền phu nhân đang ngồi ở sảnh nói chuyện với mấy cô bà đến chúc mừng, thấy Diệp Diệu Uyển mặc đồ đỏ rực chạy tới, đều ngẩn người, đặt chén trà xuống.

Diệp Diệu Uyển vừa hoang mang rối loạn vội vã chạy vào, không nghĩ nhiều, lúc này nhìn thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của mọi người trong phòng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Mẫu thân."

Điền phu nhân không muốn vào ngày đại hỷ này lại xảy ra chuyện cười, cười rồi cáo lui ra ngoài, dẫn Diệp Diệu Uyển một đường đến vườn hoa phía sau, tìm đến chỗ vắng vẻ sau hòn non bộ, mới nói: "Hoảng hốt cái gì?"

Diệp Diệu Uyển đưa túi hương và tờ giấy cho mẫu thân, rồi kể lại mọi chuyện vừa xảy ra. Điền phu nhân xem xong, sắc mặt dần trở nên khó coi: "Nha đầu Xuân Lan này, con đã cho người theo dõi chưa?"

Diệp Diệu Uyển nào nghĩ đến chuyện này, tâm trí nàng ta đang để ở chuyện khác: "Mẫu thân, người nói xem nếu Diệp Diệu An chưa chết, nếu nó biết chuyện của di nương, liệu có đến trước mặt Trương đại nhân mà tố cáo không..."

"Di nương là tự mình bị bệnh, con có gì mà phải sợ? Huống hồ thứ thuốc độc Ô Tư Tạng từ trong cung ra, không tra ra được, cũng không có thuốc giải, con cứ yên tâm đi."

Giọng Diệp Diệu Uyển nhỏ dần: "Mẫu thân nói phải."

"Dám gây chuyện vào ngày con đại hôn... mặc kệ Diệp Diệu An có tâm địa gì, nó đã không thể c.h.ế.t một cách có thể diện, vậy thì ta chỉ có thể giúp nó có thể diện." Điền phu nhân nói xong, khẽ chỉnh lại cây trâm vàng trên đầu Diệp Diệu Uyển, "Con ưỡn n.g.ự.c đứng thẳng lên cho ta, bất kể lúc nào, cũng không được đánh mất khí thế của đích nữ."

Nói xong, bà ta thầm nghĩ trong lòng, mùng bảy tháng bảy, cầu Hồng nguyệt, sẽ gặp mặt một phen.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com