Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 31



"Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phụng tiêu thanh động, Ngọc hồ quang chuyển, Nhất dạ ngư long vũ."

Ngòi bút thấm đẫm mực rơi trên trang giấy, vết mực như kinh hồng* vào nước, loang ra, tan đi. Diệp Diệu An cầm bút, xem xét chữ minh vừa viết.

*kinh hồng: có nghĩa là chim nhạn bay lên một cách bất ngờ; dùng để miêu tả dáng vẻ nhẹ nhàng của người đẹp; ám chỉ đến những người, những vật có dáng vẻ thanh thoát

"Phu nhân viết gì vậy? Trông thật đẹp." Hồng Ngọc một chữ bẻ đôi cũng không biết, chẳng qua chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Diệp Diệu An định giải thích với nàng ấy, chợt nhớ đây là câu Lý Chuẩn trước đây đọc cho nàng nghe. Sao lại tùy tiện viết ra câu này? Nàng không khỏi trầm mặc.

Lý Chuẩn đã mấy ngày không về, vốn không phải chuyện lạ. Nhưng lần này không hiểu sao, trong lòng Diệp Diệu An lại có chút lo lắng. Đại khái là vì dáng vẻ hắn lúc đi, giống như con cá nóc vừa vớt lên bờ, phồng mang trợn má.

"Trước đây ngươi nói, ngươi được lão gia nhặt về từ bãi tha ma phải không?"

Trên mặt Hồng Ngọc tràn đầy vẻ đắc ý: "Đúng vậy ạ, lúc đó thật sự không tìm được gì ăn, chỉ có thể lục lọi trên xác chết, xem có gì đáng giá không. Kết quả gặp được lão gia, thấy tay chân nô tỳ nhanh nhẹn, thưởng cho nô tỳ một bữa cơm."

"Hắn đến đó làm gì?" Diệp Diệu An bất ngờ hỏi.

Hồng Ngọc bị hỏi mà ngơ ngác, nàng ấy chưa từng nghĩ đến vấn đề này, gãi đầu: "Đi dạo chăng?"

Đi dạo ở bãi tha ma, thật là khác biệt.

Quá khứ của người này khác xa với những gì nàng biết. Đừng nói mấy năm trước, ngay cả một tháng trước, nàng vẫn còn là thiên kim Diệp phủ, vạn lần đều không ngờ tới sẽ có giao điểm với hắn.

Nàng lại chấm mực, tiếp tục viết: "Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử."*

*Bỗng nhiên quay đầu lại, người ở ngay đó, ở nơi lửa đèn tàn. (Bài thơ Thanh Ngọc Án, bản dịch trên thivien.net)

Viết xong, Diệp Diệu An gọi Hồng Ngọc lấy một cái chậu đến. Nàng cầm một ngọn nến đang chảy sáp, ngồi xổm xuống sân, xé nát những chữ vừa viết, bỏ vào chậu, cẩn thận châm lửa đốt.

Khói nhẹ bốc lên nghi ngút, làm nàng ho không ngừng, nước mắt bị hun cho chảy ra. Nàng dùng tay quạt quạt, lấy ra lá thư của Trương Bỉnh Trung trong túi hương, thừa lúc lửa đang cháy lớn, ném vào. Ngọn lửa trong nháy mắt nuốt chửng nó, giấy cháy cong queo, tí tách, không lâu sau biến thành một cục tro đen nhỏ xíu.

Bao nhiêu mộng phù hoa, thoáng chốc tan thành khoảng không, chẳng qua chỉ là nắm đất khô cằn. Đốt sạch rồi, sẽ không nghĩ nữa.

Hồng Ngọc đứng xa xa nhìn, cũng không dám lại gần, trong lòng thắc mắc: Còn chưa đến tết Trung Nguyên, phu nhân đốt giấy gì vậy?

Diệp Diệu An dùng que cời lay lay đống tro tàn, đảm bảo mọi thứ đã cháy hết. Nàng phủi phủi bụi đất trên váy, lau khô nước mắt bị khói làm cay mắt.

Mỗi bước mỗi xa

Khi đứng dậy lần nữa, trên mặt Diệp Diệu An kiên định, nói với Hồng Ngọc: "Ta viết một phong thư, ngươi đi mời lão gia về đi."

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng: "Không cần mời, ta về rồi."

Tim Diệp Diệu An chợt nảy lên, vội vàng quay đầu lại.

Dưới mái hiên quả nhiên là người mấy ngày chưa gặp đứng đấy, không biết hắn đứng đó nhìn bao lâu rồi.

Diệp Diệu An hoảng hốt vội vàng quay đầu nhìn vào chậu tro. Trong lúc đó, Lý Chuẩn đã đi tới bên cạnh, động tác khẽ khàng mang theo một làn hương hoa mai: "Yên tâm đi, cháy hết rồi."

Diệp Diệu An nhìn Lý Chuẩn, giữa mặt mày của hắn u ám khó dò, là vẻ mặt nàng chưa từng thấy.

"Ta..." Diệp Diệu An vừa định giải thích, đối phương đã cắt lời nàng.

Lý Chuẩn giơ tay, Diệp Diệu An lúc này mới chú ý, trên tay hắn xách một bình rượu.

"Phu nhân có thể thưởng chút thời gian, cùng ta uống vài chén nhỏ không?"

Diệp Diệu An không biết uống rượu. Nhưng chất lỏng trong veo rót vào chén, thoang thoảng mùi trái cây, ngửi thấy ngọt ngào, nàng không khỏi khẽ nhấp một ngụm.

Cảm giác nóng rát như lửa đốt dọc theo đầu lưỡi xộc thẳng lên, khiến nàng hoảng sợ vội vàng đặt chén xuống.

Lý Chuẩn không ép nàng, tự mình uống hai ba chén, đột nhiên nói: "Hôm nay phu nhân đốt tín vật phải không."

Hắn cân nhắc rất lâu, chén rượu cầm lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng mới ấp úng nói mấy chữ: "Nàng... vẫn còn nghĩ đến Trương Bỉnh Trung sao?"

Diệp Diệu An nghe Lý Chuẩn nói vậy, chợt ngẩn người: "Gì cơ?"

"Ta có thể giúp nàng đền bù tâm nguyện." Lý Chuẩn mặt không biểu cảm nói.

Câu nói này ẩn chứa sự dò xét.

Cơn giận dữ khổng lồ như sóng dữ động trời, hết đợt này đến đợt khác, vỗ vào Diệp Diệu An. Nàng một mình cô độc đứng giữa đầu sóng ngọn gió, suýt chút nữa không đứng vững.

Vốn dĩ nàng đã hạ quyết tâm, ở bên Lý Chuẩn, thậm chí bỏ cả sĩ diện mời hắn về, đối phương lại chẳng hiểu vì sao đẩy nàng ra. Chỉ vì nàng khóc một trận trên xe, chỉ vì thấy nàng đốt thư của Trương Bỉnh Trung ư?

Lý Chuẩn coi nàng là gì? Kẻ cướp dâu là hắn, đuổi nàng cho người khác cũng là hắn. Gọi thì đến, đuổi thì đi, coi nàng là chó sao?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com