Ngọc Quyên nói không sai, Trương Bỉnh Trung quả thật đang ở lại ăn cơm tại Diệp phủ.
Theo lý mà nói, năm ngày nữa là ngày đại hỉ, hai nhà không có lý do gì để gặp mặt. Nhưng Trương Bỉnh Trung mượn cớ đến, là vì bị Lý Chuẩn làm cho bẽ mặt, muốn gặp lại Tống di nương, xem xem những lời bà nói ngày đó, rốt cuộc có bao nhiêu phần đáng tin.
Lão gia và nữ tế tương lai đều ở đó, Điền phu nhân đứng sau lưng Diệp Minh Chiếu, không nói không rằng, tựa như một pho tượng ngọc.
"Nào, nếm thử xem món mì vót này làm có đúng vị không. Lệnh tôn là người Tấn Trung, Bỉnh Trung chắc cũng sành sỏi hơn bọn ta." Diệp Minh Chiếu vuốt râu cười, Điền phu nhân như sống lại, gọi nha hoàn giúp bày biện thức ăn.
Trương Bỉnh Trung cảm tạ nhận lấy, ăn vội một miếng. Tâm trí hắn ta không đặt vào chuyện này, không nếm ra mùi vị gì, miệng vẫn khen: "Thật là chính tông."
Diệp Minh Chiếu cười nói: "Vẫn là đại cô nương có lòng, đặc biệt nhắc đến món này, nói là món ăn quê nhà của Trương đại nhân, nhất định thích ăn. Ta là kẻ thô lỗ, không thể nghĩ được chuyện tinh tế như vậy."
Trương Bỉnh Trung gượng gạo cười, lại ăn thêm hai miếng, giả vờ tùy tiện hỏi: "À phải rồi, không biết thân thể Tống di nương có khỏe không? Lần trước gặp bà ấy ở hí viện, có chút vội vàng."
Tay Điền phu nhân đang gắp thức ăn khựng lại một chút, thấy Diệp Minh Chiếu không trả lời, biết là đang đợi bà ta nói, liền ôn tồn: "Lúc đó đã khiến ngươi kinh sợ, bà ấy bây giờ khỏe hơn nhiều rồi."
Trương Bỉnh Trung gật đầu: "Vậy thì tốt, di nương ngày đó, có phải là bị tà ma ám không?"
Điền phu nhân cười cười, chuyển chủ đề: "Trong phủ mới có đầu bếp mới đến, nói có thể làm dưa nhồi giống như thịt, Trương đại nhân có muốn nếm thử không?"
Mỗi bước mỗi xa
Diệp Minh Chiếu thấy phu nhân hết lời khen ngợi, mình cũng gắp một miếng, vỗ tay trầm trồ, vội vàng mời Trương Bỉnh Trung ăn.
Trương Bỉnh Trung thử mấy lần, đều không thể kéo chủ đề trở lại Tống di nương, càng không tìm được cơ hội gặp lại Tống di nương. Một bữa cơm ăn chẳng có mùi vị gì, hậm hực ra về.
Tiễn Trương Bỉnh Trung rời đi, Điền phu nhân hầu hạ lão gia ngủ trưa, sau đó bước qua cửa thùy hoa, về hậu trạch.
Bà ta ngồi xuống, thở dài một hơi, gọi Ngọc Quyên đến.
Diệp Diệu Uyển thấy mẫu thân đã về, vội vàng nghênh đón: "Hôm nay Trương đại nhân có nói gì không ạ?"
Điền phu nhân thấy bộ dáng không ra hồn của nữ nhi, lười để ý đến nàng ta, sai Ngọc Quyên giúp mình nới lỏng trâm cài. Tóc bà ta búi quá chặt, siết đến đau cả da đầu. Nhưng không búi chặt thì khóe mắt xệ xuống, trông già đi. Không gì khiến bà ta không thể chấp nhận hơn là mỹ nhân ở tuổi xế chiều.
Ngọc Quyên trên tay vừa làm vừa lẩm bẩm: "Mụ già Tống di nương kia thật là không biết điều, hôm nay còn mắng phu nhân là lòng dạ rắn rết."
Điền phu nhân liếc mắt: "Lời lẽ của chủ tử cũng đến lượt ngươi nhai lại sao?"
Ngọc Quyên hoảng sợ vội vàng quỳ xuống, tự tát vào mặt: "Nô tỳ biết sai!"
Điền phu nhân thấy nàng ta tát năm sáu cái, mặt đỏ bừng, mới giơ tay, mượn lực cho nàng ta đứng dậy: "Ngươi một lòng thành ý, thôi cũng bỏ qua. Di nương đã uống thuốc chưa?"
Ngọc Quyên đáp: "Chưa uống, đã đổ hết rồi ạ."
Nói xong, lại cẩn thận nhìn Điền phu nhân, sợ lại chọc giận bà ta: "Di nương trông cũng khỏe mạnh, nói năng trung khí mười phần, chỉ là cứ luôn miệng nói Diệu An chưa chết, còn nhắc đến Trương đại nhân mấy lần."
Diệp Diệu Uyển cậy mình sắp xuất giá, gan lớn hơn một chút, không nhịn được châm chọc: "Đây là trông mong dựa vào người c.h.ế.t để trèo cao đây mà."
Điền phu nhân liếc nhìn Diệp Diệu Uyển một cái: "Con học những lời này ở đâu, còn có chút giáo dưỡng nào không hả?"
Mặt Diệp Diệu Uyển đỏ bừng vì xấu hổ.
Điền phu nhân lười nói nhảm với nàng ta nữa, nghĩ nghĩ đến thái độ của Trương Bỉnh Trung, quay sang Ngọc Quyên: "Thôi vậy, ngày mai đổi một phương thuốc khác, dược liệu quý giá hơn một chút, ngươi trông chừng di nương uống hết. Ả ta mà uống thiếu một giọt, ta sẽ hỏi tội ngươi."
***
"Đại nhân, thiếp lạnh." Phía sau một đôi cánh tay trắng như ngọc dương chi quấn lấy, ôm lấy cánh tay béo múp đầy mồ hôi của nam nhân.
Tả Hoài Ân không chút lưu tình đẩy nữ nhân đang quấn lấy mình ra, mình trần bò ra khỏi chốn dịu dàng, ngồi xuống bàn rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Kỹ nữ Vũ Nương mỉm cười duyên dáng khoác áo đi tới: "Sao đại nhân lại uống rượu một mình vậy, không thưởng cho nô tỳ một chén sao?"
Nàng ta cầm bình rượu bạc, lấy ra một chiếc chén mới, rót đầy chén cho cả hai.
Một hơi cạn chén rượu, nàng ta bị cay đến khẽ nheo mắt, lúc này mới nói: "Đại nhân có chuyện gì phiền lòng, kể cho nô tỳ nghe đi, nô tỳ nguyện làm người giải khuây."
Tả Hoài Ân khinh bỉ nói: "Ngươi là hạng nữ tắc, hiểu cái gì."
"Không hiểu cũng không sao, chịu nghe là được." Vũ Nương cười dịu dàng.
Tả Hoài Ân bực bội trong lòng, dù sao kỹ nữ này cũng không biết đầu đuôi câu chuyện, nói chuyện phiếm cũng chẳng sao: "Trước đây ngươi có một người tình, tưởng rằng có thể dài lâu, kết quả bị kỹ nữ khác cướp đi. Trong lòng ngươi tức giận, tìm một kẻ có thế lực, muốn hắn giúp ngươi trút giận. Kết quả phát hiện người tình mới của ngươi lại là một kẻ nhát gan sợ phiền phức, sợ đầu sợ đuôi, không dám đứng ra, ngươi nên làm thế nào?"
Vũ Nương che miệng cười duyên: "Chuyện này có gì khó, đổi một người tình không sợ việc gì cả chẳng phải xong rồi hay sao."
Thật là người trong cuộc u mê. Tả Hoài Ân nghĩ bụng, mình còn không nhìn rõ bằng Vũ Nương. Nếu cái tên thái giám Lưu Bảo Thành kia không dám ra tay, thì tìm một kẻ có gan là được.
Nghĩ đến đây, hắn ta sai người lấy bút mực, vung bút viết một bức thư, hơ lửa đóng dấu, nhờ người đưa đi.
Bận rộn xong xuôi, Tả Hoài Ân ôm Vũ Nương hôn một cái, ấn nàng ta trở lại giường: "Thật là ngoan ngoãn, gia đây lại thương yêu nàng."
Ngọn nến đỏ rơi xuống đất nổ một tiếng, in bóng nam nữ đang nhấp nhô trên tường.