Hôm Nay Hoa Xưởng Cướp Dâu Chưa?

Chương 17



Trong cung Càn Thanh, hương ấm lượn lờ.

Một bàn tay đầy đốm từ trong màn rủ xuống. Bàng Quý Phi ngồi quỳ trên bệ chân vội vàng đứng dậy, đỡ lấy, từng chút một ấn huyệt Thương Dương cho Hoàng thượng.

Người trong màn lụa vàng khạc đàm trong cổ họng, ho khan một hồi mới bình ổn trở lại.

Thái Y viện nói Hoàng thượng bị phong tà xâm nhập, tắc nghẽn trong người, khí huyết nghịch loạn. Bởi vậy, than trong noãn các không dám tắt, nóng bức đến ngột ngạt.

Chỉ là hết thang thuốc này đến thang thuốc khác uống vào, phong tà chẳng khỏi, nửa người bên trái lại không nhấc lên được.

Bàng Quý Phi ngắm nhìn, cởi bỏ bộ áo màu vàng rực rỡ kia, Hiến Tông chẳng qua chỉ là một ông lão khô gầy, bất lực và suy yếu. Một phụ nhân tay trói gà không chặt như mình, chỉ cần bóp lấy cổ lão, dùng sức một chút, cũng có thể kết liễu được lão.

"Huyền Cơ tiên sinh đâu? Người vẫn chưa tìm được sao?" Thánh thượng khẽ nâng mắt, thở yếu ớt nói.

Hiện tại lão một mực nghĩ đến, chính là vị giang hồ thuật sĩ tên là Huyền Cơ tiên sinh kia.

Năm trước lão suýt chút nữa không qua khỏi, Thái Y viện bó tay không có biện pháp, nhân sâm, linh chi, ngọc lộ đều dùng hết, miễn cưỡng giữ được hơi tàn. May mắn có vị Hồng Lô Tự thừa là Trình Hiệu tìm được một kỳ nhân trong dân gian, nghe nói có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, xương trắng hóa thành thân xác. Người nọ cho một viên thuốc, Thánh thượng vào cùng ngày hôm ấy tứ chi liền ấm lại, có thể được người dìu xuống giường đi lại.

Hiến Tông vốn muốn giữ Huyền Cơ tiên sinh ở lại trong cung, nhưng Huyền Cơ tiên sinh nói rằng cứu chân long, tổn dương thọ, cần phải về núi tĩnh dưỡng. Hiến Tông không dám làm nhục cao nhân, chỉ có thể tùy ý ông ta rời đi.

"Thánh thượng đừng lo lắng, Trình đại nhân đã báo, buổi trưa Huyền Cơ tiên sinh sẽ vào cung." Người trả lời là thái giám Lưu Bảo Thành đang đứng khoanh tay cách đó không xa.

Bàng Quý Phi nghe thấy âm thanh the thé của Lưu Bảo Thành, trong lòng như có côn trùng bò qua. Bà ta cúi đầu xuống, tránh để lộ vẻ ghét bỏ trên mặt.

Thánh thượng nghe Lưu Bảo Thành nói vậy, lập tức như hồi quang phản chiếu, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, liên tục nói: "Tốt, tốt."

Lưu Bảo Thành cười nịnh hót: "Thánh thượng chân long hóa thể, tự nhiên thọ sánh ngang trời đất."

Hiến Tông nghe lọt lời này, ho khan một hồi, như nhớ ra điều gì, lại khẽ hỏi Bàng Quý Phi: "Tú nữ chọn đợt trước đã vào cung chưa?"

Thái hậu đã băng hà, Vương Hoàng hậu lại vì đứa con đã mất mà tu bế khẩu thiền, kết thiện duyên, không hỏi chuyện trần tục. Chủ hậu cung hữu danh vô thực, mọi việc vặt vãnh đều đổ lên đầu Bàng Quý Phi.

Bàng Quý Phi gật đầu: "Bẩm Thánh thượng, đều đã vào cung."

Hiến Tông khép mắt, hơi thở không ổn định, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: "Đợi trẫm khỏe hơn, sẽ đi xem các nàng ta."

Thánh thượng từ lâu đã không thể nhân đạo, không có cách nào lâm hạnh tú nữ, nhưng đám cô nương vào cung "xung hỉ" này, còn có những công dụng khác.

Hiến Tông hiếu kỳ thuật lạ, mấy năm trước được tiến cống một phương thuốc, mỗi ngày dùng hồng diên hoàn, có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão.

Hồng diên hoàn này được luyện chế từ kinh nguyệt của xử nữ và bí dược trong cung, chính là lấy m.á.u của đám cô nương này.

Sắc mặt Bàng Quý Phi cứng đờ tê dại, gật đầu nói vâng.

Thánh thượng dường như có chút mệt mỏi, rút bàn tay còn cử động được ra khỏi tay Bàng Quý Phi, uể oải nói: "Trẫm mệt rồi, nàng lui xuống đi."

Bàng Quý Phi từ trên bệ chân đứng dậy, đang định rời đi thì nghe thấy cung nhân báo lại, Trình đại nhân đã đưa Huyền Cơ tiên sinh vào cung, lúc này đã gần đến cung Càn Thanh.

Mắt Thánh thượng đột nhiên mở to, không kịp để ý nhiều lễ nghi, vội vàng quát lớn: "Mau, mau cho bọn họ vào."

Bàng Quý Phi không kịp tránh, được cung nhân nhẹ nhàng đỡ, trốn sau bức bình phong chạm trổ sơn son vẽ cảnh sơn thủy.

Không lâu sau, giọng nói the thé của Lưu Bảo Thành vang lên trong điện: "Tuyên Hồng Lô Tự thừa Trình Hiệu, Huyền Cơ tiên sinh vào điện ——"

Trong tẩm cung vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó là tiếng thỉnh an.

Bàng Quý Phi khẽ trầm ngâm một chút, giả vờ lơ đãng đưa tay chạm vào khung bình phong.

Bịch.

Tiếng va chạm nhẹ nhàng làm gián đoạn việc Huyền Cơ tiên sinh chẩn bệnh.

Giọng nói quyến rũ của Bàng Quý Phi từ sau bình phong vọng ra: "Thần thiếp sơ ý, va phải cái khung, còn xin Thánh thượng trị tội."

Thánh thượng đương nhiên sẽ không trách tội bà ta.

Bàng Quý Phi tiến lại gần hơn một chút, nhìn ra ngoài qua các lỗ hỡ trên bình phong.

Trình Hiệu đại nhân vốn đang cúi đầu quỳ trên đất, nghe thấy bà ta nói, khẽ ngẩng đầu lên, hướng về phía bình phong, cả gan liếc mắt nhìn một cái.

Mỗi bước mỗi xa

Bàng Quý Phi biết ánh mắt đó đang tìm kiếm mình.

Đã mười mấy năm rồi, Trình Hiệu vẫn không quên được bà ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com