Ăn tối xong, Tống Gia Thần đưa cô về nhà. Dưới tòa chung cư, Đường Kha gượng cười chào tạm biệt anh ấy, nhưng ánh mắt lại buồn bã, giống như một đoá hoa úa tàn.
"Tiểu Kha, về nghỉ ngơi sớm nhé." Tống Gia Thần nhìn cô bước vào toà nhà, cho đến khi không còn thấy bóng dáng cô nữa, anh ấy mới quay lại xe.
Anh ấy nhớ lại lần đầu tiên gặp Đường Kha.
LattesTeam
Lúc đó cô mới chín tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng trắng, theo ba mẹ đến nhà anh ấy chơi. Người lớn thì bàn tán về những vấn đề thời sự mà trẻ con không hiểu, còn trẻ con thì tự tìm niềm vui cho mình.
Cô bé Đường Kha không thích xem phim hoạt hình nên chạy ra vườn nhà anh ấy nhảy múa.
Anh ấy lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó. Mặc dù không có nhạc, nhưng trong đầu anh ấy như thể có một bản nhạc dành riêng cho điệu múa ấy.
Động tác xoay người của cô bé hơi vụng về, tuy không hoàn hảo nhưng vô cùng đáng yêu. Anh ấy đứng sau một cái cây, mắt dõi theo từng cử động của cô bé.
Khi điệu nhảy kết thúc, cô bé quay đầu lại nhìn anh ấy.
Mái tóc đen của cô bé tung bay trong gió, cô chạy những bước nhỏ về phía anh ấy, nụ cười của cô còn rực rỡ hơn cả ánh nắng buổi chiều.
"Tớ là Đường Kha, sau này chúng ta chơi cùng nhau nhé."
Vào khoảnh khắc đó, Tống Gia Thần cảm thấy mình đã nhìn thấy thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Anh ấy muốn bảo vệ cô bé này, để cô mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc, không phải lo lắng điều gì.
Thế là anh ấy cũng cười, giọng nói tràn đầy vui vẻ và khát vọng: "Được, sau này chúng ta sẽ chơi cùng nhau."
Hít một hơi thật sâu, Tống Gia Thần thu lại suy nghĩ, khởi động xe rời khỏi khu chung cư nơi Đường Kha ở.
Cận Ngôn.
Nếu anh thật sự làm tổn thương Tiểu Kha, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
...
"Sh..."
Ngón tay trắng nõn bị kim thêu đ.â.m vào, Đường Kha hít một hơi lạnh. Cô đặt kim xuống, cẩn thận kiểm tra, trên đầu ngón tay có một giọt m.á.u lớn rỉ ra, kèm theo đó là cảm giác đau nhói.
Đường Kha vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng ngủ, lục tung các ngăn kéo và tủ để tìm hộp thuốc.
Cô rửa sạch vết thương bằng nước xà phòng, sau đó lấy một miếng băng cá nhân từ trong hộp ra, dán đại lên tay. Nhìn vòng băng dính trên ngón tay mình, cô bỗng cảm thấy mệt mỏi.
Cô thực sự muốn đắm mình vào đại dương, không cần phải quan tâm, lắng nghe bất cứ điều gì.
Lúc này, điện thoại reo lên hai tiếng. Đường Kha cầm lên xem thì thấy đó là tin nhắn WeChat của Cận Ngôn.
[ Tiểu Kha, em có ở nhà không? ]
Đường Kha mím môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào màn hình. Cô gõ một câu rồi xóa hết.
Cảnh tượng ở nhà hàng tối qua lại hiện lên trong tâm trí cô.
Cô cảm thấy tim mình như ngừng đập, tứ chi cứng lại, cứ như một xác sống, ngay cả ngón tay vừa bị kim đ.â.m cũng không cảm thấy đau nữa.
Sau khi hít sâu vài lần, Đường Kha cố gắng tự động viên mình. Gần đây, cô nhận thêu một bộ lễ phục theo phong cách Trung Hoa cho một nữ diễn viên nổi tiếng, bộ lễ phục này phải hoàn thành trước buổi Liên hoan phim quốc tế vào tháng tới.
Đặt điện thoại sang một bên, Đường Kha ngồi xuống, lại cầm lấy kim thêu.
Những bông hoa mận đỏ rực nở rộ trên tấm vải sa tanh, trông lộng lẫy nhưng không quá quyến rũ, toát lên vẻ cao quý lạnh lùng. Các mũi thêu rất tỉ mỉ, màu sắc của cánh hoa chuyển tiếp rất tự nhiên. Đường Kha dần chìm vào công việc, gạt bỏ mọi sự xao lãng khác sang một bên.
Khi tiến độ công việc trong ngày hoàn tất thì trời đã gần tối.
Đường Kha xoa xoa cánh tay nhức mỏi, định về phòng ngủ nằm một lát. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tim Đường Kha đập loạn nhịp, mọi cảm xúc tiêu cực mà cô tạm thời quên lãng lại ùa về.
Tiếng gõ cửa này, chắc là của Cận Ngôn...
Cô bước tới, bàn tay mềm mại áp lên cửa, cảm nhận tấm cửa rung lên cùng tần số với tiếng gõ bên ngoài.
Nhưng cô chỉ lắng nghe và cảm nhận, không hề có ý định mở cửa.
Trái tim cô như có một tảng đá lớn đè lên, bị ném xuống nước, nhanh chóng chìm xuống đáy, không thể nổi lên được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tiểu Kha, em có nhà không?" Cận Ngôn đứng ngoài cửa gọi. Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng khi lọt vào tai Đường Kha, cô lại cảm thấy càng thêm khó chịu.
"Tôi không có nhà đâu." Tâm trí cô trống rỗng. Khi nghe câu hỏi bên ngoài, cô vô thức đáp lại.
Tiếng gõ cửa ngừng lại, không khí trở nên yên tĩnh.
Chỉ đến lúc này, Đường Kha mới nhận ra mình vừa làm một chuyện ngớ ngẩn đến mức nào.
"Tiểu Kha, đừng đùa nữa, em mau mở cửa đi." Giọng nói của Cận Ngôn tràn đầy tiếng cười.
Đường Kha mím môi, cuối cùng vẫn mở cửa ra.
"Chào anh, Cận Ngôn..."
Người đàn ông ngoài cửa chỉ nghĩ cô đang nói đùa, không để tâm nhiều.
"Tôi có hai vé xem kịch, muốn rủ em đi xem vào cuối tuần này. Em có rảnh không?"
Cận Ngôn đứng ngoài cửa, ánh đèn hành lang chiếu vào người anh, khiến anh càng thêm đẹp trai.
Đường Kha cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi dép của mình, như thể cô rất hứng thú với đôi dép mèo trên chân mình.
Giọng cô hơi nhỏ nhưng chắc chắn: "Xin lỗi, tôi không rảnh."
"..." Cận Ngôn sửng sốt, anh không ngờ tới câu trả lời này. Nhưng rất nhanh, anh lại nở nụ cười, giọng điệu thoải mái vui vẻ: "Không sao cả, Tiểu Kha, khi nào em rảnh? Tôi có thể đổi vé với người khác."
"Gần đây tôi không rảnh." Đường Kha lấy hết dũng khí nhìn lên. Khi cô nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Cận Ngôn, trong lòng cảm thấy bức bối.
Không đúng, cô có gì đó không ổn.
Lúc này Cận Ngôn mới nhận ra sự khác thường của cô. Anh lặng lẽ quan sát Đường Kha, thấy cô gái có vẻ không khỏe, vẻ mặt rất mệt mỏi, trên tay còn dán băng cá nhân.
"Tiểu Kha, em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?" Cận Ngôn thận trọng hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
"Không sao..."
"Tiểu Kha..." Cận Ngôn chăm chú nhìn cô, "Nếu có chuyện gì khó giải quyết, em có thể nói với tôi, biết đâu tôi có thể giúp được em..."
"Tôi thực sự không sao." Đường Kha vẫn kiên định với câu trả lời cũ, cũng chặn luôn lời nói chưa kịp thốt ra của anh.
"Vậy thì tốt rồi." Cận Ngôn cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, khó thở vô cùng. Nhưng anh vẫn cố giữ nụ cười trên môi, "Còn về vở kịch thì..."
"Tôi sẽ không đi!" Đường Kha nhanh chóng đáp. Nhận ra giọng điệu của mình có phần thô lỗ, cô cúi đầu, lí nhí lặp lại: "Xin lỗi, nhưng tôi sẽ không đi..."
Nụ cười của Cận Ngôn biến mất.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó không ổn... và nó không liên quan đến bất kỳ ai khác, mà chính là chuyện giữa anh và Đường Kha.
Cận Ngôn vô cùng chắc chắn, nhưng anh không biết lý do.
Anh lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt dịu dàng vốn có hoàn toàn biến mất. Khi anh trở nên lạnh lùng, không khí xung quanh dường như bị đóng băng. Đôi mắt màu hổ phách vốn dịu dàng kia giờ lại như một mặt hồ đóng băng, toả ra luồng hơi lạnh khiến người ta rét run.
Còn cô gái vẫn cúi đầu, không hề nhận ra sự bất thường của Cận Ngôn.
Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng Cận Ngôn lên tiếng trước. Anh hít sâu vài lần, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, không nóng nảy để không làm cô gái sợ. "Tiểu Kha, sao em không đi xem kịch với tôi? Em có thể nói cho tôi biết lý do không?"
Đường Kha vẫn cúi đầu. Cô cảm thấy rất khó chịu, sợ rằng chỉ cần mở miệng là sẽ bật khóc. Cô không nói gì ngay mà từ từ bình tĩnh lại. Cận Ngôn cũng không thúc giục mà kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
"Bởi vì... anh đã có bạn gái rồi. Nếu cô ấy biết tôi đi xem kịch với anh, nhất định cô ấy sẽ không vui đâu." Mỗi lời nói ra, lồng n.g.ự.c Đường Kha lại đau nhói.
Dù vậy, cô vẫn cảm thấy may mắn vì mình đã không bật khóc khi nói ra những lời này, nếu không thì sẽ xấu hổ lắm.
Ngay giây sau, cô đột nhiên cảm thấy cằm mình bị nâng lên. Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông hiện ra trước mắt cô.
Cận Ngôn nâng cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình, không cho cô cơ hội né tránh.
"Cận Ngôn, anh..." Đường Kha kinh ngạc mở to mắt, muốn tránh nhưng không tránh được.
"Ai nói với em là tôi có bạn gái?"
Cận Ngôn cảm thấy cổ họng đắng ngắt vì lời nói của Đường Kha. Cô gái này, rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy?