“Tân lang mau buông tay ra, đừng chậm trễ giờ lành!”
Hỉ nương đứng ngoài kiệu đùa giỡn.
Mạnh Dực khẽ nhét một viên kẹo nhỏ vào tay ta.
Hắn sợ ta bị đói bụng.
Ta bỏ vào miệng, ngọt ngào lan dần trong cổ họng.
Không lâu sau, kiệu hoa khởi hành.
Cỗ kiệu nhẹ nhàng đong đưa theo nhịp.
Ta nghĩ, lần xuất giá này, rốt cuộc ta cũng giữ được một phần thể diện.
Bá phụ bá mẫu e ngại Mạnh Dực, không chỉ chịu giao sính lễ đầy đủ, mà cả nửa gia sản chiếm đoạt khi xưa cũng đành trả lại, ghi tên vào của hồi môn cho ta.
Ta nghĩ, ngày mai nhất định sẽ đến bái tế phụ mẫu.
Bẩm với họ rằng, nữ nhi của họ không làm họ thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đã bước qua được những ngày tháng tăm tối.
Ta nghĩ, đến được Nam Cương, có lẽ sẽ có một mảnh trời khác đợi chờ.
Rộng lớn, khoáng đạt, tự do.
Đoàn đón dâu của Hầu phủ và Tướng quân phủ gặp nhau nơi giao lộ phía trước.
Ta nghĩ, như vậy cũng tốt.
Hôm nay ngươi tái thú, ta tái giá.
Mỗi người một kiếp bình an.
Thế nhưng, đời người... duyên mỏng, nghiệp dày.
Tiếng vó ngựa rền vang. Một cơn gió lạ nổi lên, cuốn phăng rèm kiệu, vén nhẹ lớp khăn voan trên đầu ta.
Ta theo phản xạ ngẩng đầu.
Ánh mắt giao nhau.
Thời gian như ngừng lại trong một thoáng.
Ta khẽ kéo rèm xuống, phủ lại khăn voan như cũ.
Sau lưng là một trận náo loạn:
“Hầu gia! Hầu gia làm sao thế? Mau tiếp tục lên đường!”
“Thiệp cưới? Thiệp nào? Chẳng phải Hầu gia từng hạ lệnh, mọi thứ dính dáng đến Thẩm gia đều không được bước vào phủ sao?!”
“Hầu gia! Cẩn thận!”
“Hầu gia ngã ngựa rồi!!!”
Ta vốn muốn mọi chuyện thật đơn giản, chỉ mong trọn một ngày êm đềm, không khiến Tướng quân phủ bị bêu rếu bởi miệng lưỡi thế gian.
Nhưng mọi việc rốt cuộc vẫn không như ý.
Tạ Thần Ninh dù ngã ngựa, thân thể không tổn hại.
Hắn cưỡi ngựa xông vào, đúng vào lúc ta và Mạnh Dực vừa bái đường thành thân.
“Mạnh Thừa Tiêu! Ngươi dám cậy quyền thế, mưu đồ cưỡng đoạt thê tử của bổn hầu! Bổn hầu sẽ dâng tấu lên triều đình!”
“Ai dám ngăn bổn hầu? Tránh ra! Ta phải vào trong!”
Khách khứa đầy sảnh, ai nấy sửng sốt.
Ta theo bản năng muốn bước ra, nhưng Mạnh Dực đã giơ tay cản lại: