Khi tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, phía sau chợt vang lên một tiếng rên khe khẽ.
Nghe có vẻ như là tiếng cố gắng kìm nén của Thẩm Tự Thanh mỗi khi hắn bị đau sẽ.
Tôi phải dùng hết ý chí mới có thể ép bản thân giả vờ như không nghe thấy, không quay lại nhìn hắn, trực tiếp vặn tay nắm cửa, nhanh chóng bước ra ngoài.
Ngăn cách mọi thứ lại phía sau cánh cửa.
【Nam chính sắp tan vỡ rồi. Tôi cá một gói bim bim, nam chính chắc chắn sẽ khóc.】
【Khóc là chắc chắn phải khóc rồi, nhưng tôi tin hắn tuyệt đối sẽ không khóc thầm sau lưng đâu. Có lần nào nam chính lau nước mắt mà không bị nữ chính “tình cờ” bắt gặp đâu chứ.】
【Nữ chính làm tốt lắm, đáng đời anh ta thích giả vờ! Đáng đời anh ta cho nhìn mà không cho “ăn”! Để đám VIP chúng tôi cũng không được xem ké! Đáng đời cái thói thích lên mặt!】
...
Công việc được hoàn thành một cách rất thuận lợi, chưa đến hai tiếng đã xong hết.
Tôi đang do dự không biết có nên quay lại phòng hay không, thì mấy dòng bình luận trước mắt lại bắt đầu nhộn nhịp trở lại.
【Nam chính đã khóc hai tiếng rồi, nữ chính mau đi xem đi. Nếu không ngày mai cô sẽ có một người chồng mù thật đấy.】
【Báo cáo, tôi vừa mới đến chỗ nam chính xem rồi. Lần này không giống như diễn đâu.】
【Sao người lầu trên biết được?】
【Bình thường nam chính khóc là mỉm cười, khóe mắt rưng rưng, chứ có lần nào hắn khóc mà nước mắt nước mũi tèm lem, mặt mũi cũng tèm lem như mèo thế này đâu.】
Tôi đứng bật dậy.
Chờ đến khi tôi hoàn hồn, bản thân đã đứng trước cửa phòng ngủ rồi.
Tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở, muốn che giấu sự gấp gáp của mình.