Hồi Ký Tự Cứu Của Một Thiếu Nữ

Chương 2



3

Con đường đèo quanh núi đã được cắm đầy cờ màu từ sớm.

Gió đêm thổi phần phật.



Lúc tôi tới nơi, Giang Tống vừa dụi điếu thuốc trong tay.

Anh cao 1m88, mặc đồ đua ôm sát người, đứng giữa đám đông vô cùng nổi bật.

Tóc đỏ rực rỡ, làn da trắng lạnh.

Gương mặt đẹp đến mức hoàn hảo, đến cả làn khói chưa tan hết quanh anh cũng như đang tô điểm thêm.



Giang Tống luôn là tâm điểm.

Gia thế nhất. Ngoại hình nhất.

Không ít cô gái trang điểm đậm, váy ngắn da bó sát rón rén lại gần anh.

Nhưng anh chỉ nhìn thấy tôi.



Ánh mắt Giang Tống chạm vào tôi, tâm trạng anh rõ ràng tốt lên hẳn.

Từ xa vẫy tay gọi:

“Lại đây.”

Tôi mặc áo hoodie, quần dài, tóc dài xõa xuống, mặt mộc không son phấn.

Trông hoàn toàn lạc lõng với nơi này.



Trước đây, tôi cũng từng thử trang điểm giống họ.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nhưng vào một buổi đầu xuân vẫn lạnh cắt da, Giang Tống không chút do dự dội nguyên lon bia lạnh lên đầu tôi.

Lớp trang điểm nhòe nhoẹt, nước bia thấm ướt cả cổ áo.

Anh cúi đầu liếc nhìn tôi:

“Xấu c.h.ế.t đi được.”



Tôi len qua đám đông, bước đến trước mặt Giang Tống, nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm anh đưa, ngồi lên yên sau.

Lập tức có người hò hét:

“Thiếu gia Giang, bạn gái ngon ghê.”

“Chơi lâu vậy rồi mà thiếu gia vẫn chưa chán.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Gái ngoan thì phải đủ… dâm chứ!”

Cả bọn cười phá lên đầy nham hiểm.



Giang Tống nhếch mép, cười mắng:

“Cút.”



Chiếc mũ bảo hiểm che kín mặt, không ai nhìn thấy biểu cảm của tôi.

Tôi ghét cay ghét đắng môi trường thế này.

Tôi cũng muốn như bao học sinh cấp ba bình thường khác.



Cuối tuần là lúc mệt mỏi vì học hành, được chia sẻ tâm sự với gia đình.

Không phải lo cái ăn cái mặc, không phải sống trong sợ hãi.

Giờ này, tôi lẽ ra phải được cuộn mình trong chiếc chăn thơm nắng mềm mại.

Chứ không phải ngồi trên con đường đèo gió buốt thấu xương.

Nhưng đáng tiếc...



Cho dù tôi không có mặt ở đây, thì cảnh tượng trước đó cũng vẫn sẽ xảy ra.

Tôi ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy eo Giang Tống.

Anh hài lòng với động tác đó, bàn tay đeo găng nhẹ vỗ vào tay tôi.

“Tối nay anh thắng được hai trăm ngàn.

Gần đây em thích gì, anh mua cho, được không?”

...

Tôi không nói gì.

Tiếng s.ú.n.g xuất phát vang lên, chiếc mô tô lao đi như mũi tên rời dây cung.

Tôi thường nghĩ, nếu có thể gặp tai nạn, tôi và Giang Tống cùng c.h.ế.t trên con đường núi này thì tốt biết mấy.

Nhưng… thật sự đến khi tốc độ chạm đến giới hạn, bản năng sinh tồn lại khiến tôi lập tức từ bỏ suy nghĩ đó.

Tôi không thể chết.

Tôi phải rời khỏi nơi này.

Tôi không thể để đám rác rưởi này kéo tôi xuống bùn được.

.…... 

Tôi còn một cuộc đời rất dài, rất đẹp đang chờ đợi tôi ở phía trước.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com