Hồi Ký Tự Cứu Của Một Thiếu Nữ

Chương 19



23



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Mùa hè sau kỳ thi đại học, với nhiều người, là quãng thời gian thảnh thơi và dài nhất trong đời.

Nhưng với tôi thì không.



Giang Tống nhắn tin nói sẽ về muộn, còn hỏi tôi có muốn đến Hải Thị trước không.

【Thôi, để có điểm rồi hẵng đi.】

Anh ta ngập ngừng một lát mới trả lời: 【Được.】



Sau kỳ thi, tôi đến tiệm tạp hóa nhỏ trước đây từng làm thêm.

Bà chủ là một người phụ nữ hiền lành, tính tình cũng tốt, đối xử với tôi rất ổn.

Trong lòng tôi âm thầm tính toán: nếu kết quả không lệch nhiều so với điểm tôi ước lượng, có lẽ tôi sẽ được nhận một khoản tiền kha khá.



Tôi từng thấy tin tức, nếu điểm thi đại học đủ tốt, nhiều doanh nghiệp sẽ đứng ra trao học bổng dưới danh nghĩa công ty họ.

Ngay cả khi không có những thứ đó, tôi vẫn có thể dùng thành tích của mình để tìm việc dạy thêm.



Thái độ của bố tôi với tôi lúc tốt lúc xấu, như thể đang cố nhẫn nhịn điều gì, cũng có chút dè chừng.

Tôi mân mê điện thoại.

Sau kỳ thi, tôi bắt đầu tìm hiểu quy tắc tạo hot trend trên các nền tảng mạng xã hội.



Tôi đã đăng vài bài viết kể về chuyện nhà tôi trọng nam khinh nữ, và cả việc từng bị bắt nạt ở trường.

Có mấy bài trở nên viral, thu hút được kha khá sự chú ý.

Hai hôm nữa là có điểm.

Tôi mở giao diện đăng bài:

【Một cô gái lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ, ước lượng điểm thi đại học: 700】



Phần lớn bình luận đều tích cực, cũng có người nói tôi đang cố thu hút sự chú ý, câu like.

Tôi không quan tâm. Có người cãi nhau càng tốt.

Dù sao thì muốn hot cũng cần có tranh cãi.



Ngày công bố điểm thi, tôi chẳng đi đâu cả, chỉ ngồi ở nhà, nghe những âm thanh mà tôi vốn cực kỳ chán ghét.

Là tiếng mắng nhiếc của mẹ tôi, là tiếng trò chơi của em trai tôi.

Nó hét vào micro chửi đồng đội yếu, rồi bật voice chat để trút cả một tràng những lời lẽ tục tĩu kiểu "tổ cha mày".

Bên ngoài thì lúc có tiếng rao hàng, lúc lại là lời xì xầm của hàng xóm.



Mẹ tôi đi phơi quần áo, vừa hay đụng mặt dì Lâm đang xách rau về.

Bà ta nhìn vào trong nhà, ánh mắt chạm phải tôi, thoáng qua một tia giễu cợt.

Quay đầu lại, dì cười nói với mẹ tôi:

“Mai là công bố điểm thi rồi nhỉ, thằng Thiên Tứ nhà tôi tự ước lượng là trên 500 điểm đấy.”



Mẹ tôi tròn mắt ngạc nhiên:

“Thật à? Hơn 500 điểm là có thể đậu đại học ngon rồi còn gì.”



Dì Lâm cười đến mức nếp nhăn giãn ra cả mặt, miệng vẫn khiêm tốn:

“Chắc cũng đủ để có trường nhận.”



“Con trai đúng là thông minh, đâu như mấy đứa con gái.”

Bà Trương nhà bên cũng góp chuyện:

“Con gái nhà bà Nam cũng sắp có điểm rồi nhỉ?”



Mẹ tôi tỏ rõ vẻ khó chịu:

“Nó có điểm hay không thì có khác gì đâu? Con bé đó nhiều chiêu trò, chắc cũng chẳng mong chờ gì.”

“Còn thằng Bảo nhà tôi thì chưa mở mang thôi, biết đâu đến kỳ thi cấp hai nó mở ra lại lên được trường Nhất Trung như chị nó, sau này chắc chắn được hơn sáu trăm điểm.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đừng đùa nữa, thằng Bảo nhà bà có bao giờ ra khỏi top 10 từ dưới đếm lên chưa?”

 

“Xí xí xí! Đừng nói xui! Con trai nhà tôi sau này nhất định không phải người bình thường đâu, tôi còn đang trông nó đổi đời giúp tôi đây!”



Tôi liếc sang em trai đang nằm ườn trên ghế chơi game, thân hình ít nhất phải hơn 100 ký.

Đúng là không bình thường thật.



Buổi họp báo công bố điểm đã bắt đầu.

Tôi nhìn vào chiếc điện thoại cũ kỹ, tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực.



“Nam Trúc chắc đang chuẩn bị tra điểm rồi nhỉ?”

Mẹ tôi bấm lưng một cái, giọng đầy giễu cợt:

“Không cần xem đâu, dù gì cũng có thiếu gia bao nuôi rồi.”



“Thiếu gia nào mà coi trọng loại như nó? Cùng lắm chỉ chơi đùa lúc còn trẻ, đến tuổi thì đi cưới người môn đăng hộ đối thôi.”

“Cùng lắm thì làm bồ nhí kiếm chác ít tiền rồi chuồn chứ gì.”

----

Điểm có rồi.

Mạng chậm quá.

Năm phút chờ đợi mà tưởng như dài hơn cả mười tám năm cuộc đời tôi.

Nó mang theo tất cả những gì tôi từng trải, quá nặng, quá đỗi quan trọng.



Tôi cảm thấy ù tai.

Âm thanh xung quanh như bị tách khỏi thế giới tôi đang sống, cứ mơ hồ mờ nhạt.



Hiện ra rồi!

Tim tôi nảy mạnh một cái, tôi thở ra một hơi thật dài.

Thành công rồi!



Những lời nói bỗng trở nên rõ ràng trở lại, tôi nghe thấy tiếng dì Lâm — người vừa mới huênh hoang khi nãy, đang khóc lóc mắng con:



“Không phải mày nói được hơn 500 điểm sao?! Tao tin mày mới mua cho mày cái iPhone đấy. Đồ súc sinh! Tao nuông chiều mày hết mực! Mày thi được hơn 200 điểm, mày định g.i.ế.c tao đấy à…”



Bà Trương vừa ăn hạt dưa vừa hóng hớt, quay đầu liếc nhìn tôi:

“Nam Trúc, được bao nhiêu điểm thế?”



“Tầm tầm thôi.”

Tầm tầm — 721 điểm, đứng thứ nhất toàn tỉnh.



Còn cao hơn điểm tôi ước lượng một chút, ban đầu tôi chỉ nghĩ chắc được top 10.

Là tôi đã vượt giới hạn chính mình.



Mẹ tôi tưởng tôi xấu hổ nên không dám nói, lập tức được nước lấn tới:

“Mày chỉ biết chờ cái công tử kia tới đón, hắn không đến thì lo mà đi làm đi. Còn bày đặt bảo học đại học kiếm tiền, xì!”



Tôi không đáp lại những lời chế nhạo ấy, chỉ lặng lẽ chụp màn hình điểm số, đăng một bài viết mới.

Tin tức lan truyền rất nhanh.



Chỉ chốc lát sau, tôi đã nhận được cuộc gọi từ cô giáo Trương.

Giọng cô có phần run rẩy, như đang cố kiềm nén để giữ bình tĩnh:



“Nam Trúc, có bên truyền thông vừa liên hệ với trường… họ muốn phỏng vấn em, được không?”



Tôi mỉm cười:

“Dĩ nhiên là được. Địa chỉ nhà em, cô biết mà.” 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com