“Vương hậu, chúng ta có nên mở cổng đầu hàng…A Dục Vương đang nằm trong tay bọn chúng”.
Đế Sư La Xoa gào lên: “Hắn ta là muốn cả vương triều diệt vong, ta sớm đã biết, đám người Phù Tang sẽ không từ bỏ dã tâm, thế mà hắn ta lại đi ra, nếu mở cổng thành, vậy bách tính trong thành cũng sẽ gặp nạn”.
“Nhưng A Dục Vương đang nằm trong tay chúng…” “Đó là hắn ta tự làm tự chịu”.
“Nhưng…vô số bách tính trong thành bị A Dục Vương làm cảm động, đều đang đòi mở cổng đầu hàng, binh sĩ cũng mất nhuệ khí chiến đấu”.
“Ta chỉ là một nữ nhân, không thể ra quyết định, trả lời Phù Tang, chỉ cần A Dục Vương hạ lệnh đầu hàng, chúng ta sẽ mở cổng thành, tất cả do ngài ấy quyết định…” Khi nhận được thư hồi đáp, Thổ Chân Danh Phá nhịn không được bật cười lớn.
“Đám người Ấn Độ này tấu hài à? Ta thực sự không theo kịp suy nghĩ của chúng…ha ha ha...đưa A Dục Vương lên đây, cho hắn ta hạ lệnh mở cổng”.
A Dục Vương bị áp giải đến trước cổng thành.
“A Dục Vương, ngài không sao chứ?” “Ta ổn, đây là con đường phật tổ chỉ lối, ta đã đáp ứng yêu cầu của người Phù Tang, nhưng mọi người không thể để bản thân rơi vào cảnh hiểm, ta không cho phép mở cổng thành, đây là mệnh lệnh, nghe rõ chưa?”