Lãnh Thiên Minh không dám nghỉ ngơi, hắn chạy vào quân doanh, Trình Phương Thạc, Mạc Nhị Cẩu và tất cả các quan thiên hộ trở lên đều đang có mặt.
Lãnh Thiên Minh chỉ vào bản đồ, nói: “Trước mắt chúng ta có thể khẳng định có hai đoàn nhân mã tấn công thành Sùng An và Tân Hoài, mỗi đoàn số lượng đều hơn 5 vạn, cũng tức là kẻ địch giờ có ít nhất 10 vạn quân, hơn nữa đều là chuẩn bị mà tới, sức chiến đấu tuyệt đối không kém Hồ Lang”.
Đám đông sửng sốt, 10 vạn kẻ địch, quân ta chỉ có 2,5 vạn người, thành trì có thể viện trợ xung quanh thì đã bị chiếm lĩnh.
Tân Cửu lên tiếng: “Lời của thất hoàng tử không sai, số nạn dân mấy ngày nay chúng ta thu nhận đã vượt hơn 5 vạn, những bách tích chạy khỏi thành Sùng An, Tân Hoài và cả những người sống ngoài thành trước đây, số lượng không ngừng gia tăng, trước mắt, thành Kim An chính là hy vọng cuối cùng của phương bắc”.
Trình Phương Thạc cũng cất lời: “Bọn chúng chiếm được Sùng An, Tân Hoài trong thời gian ngắn như vậy, nhưng lại không vội vã tiến công Kim An, chắc chắn là có mục đích”.
Lãnh Thiên Minh: “Ừm, nếu ta đoán không lầm, bọn chúng không nhằm vào Kim An, mà là núi Tuyết Long phía sau chúng ta, bởi vì độ cao núi hơn 5000 mét, không thể trực tiếp trèo qua.
Chỉ đành vượt qua hai bên rìa núi, cũng may là thành Kim An xây sát mạch núi, có núi cao bọc sau lưng, chỉ có thể tiến công từ cửa nam”.
Lãnh Thiên Minh chỉ vào bản đồ, nói tiếp: “Mọi người nhìn này, đây là Sùng An, đây là Tân Hoài, bọn chúng không vội tấn công, đó là vì bọn chúng biết rõ vị trí đặc biệt của Kim An, biết chúng ta đã không có đường thoát, xem ra chúng đang tính toán, làm sao để nuốt trọn chúng ta”.