“Khả hãn, có cần điều quân đội ở Khải La Can Đạt về không?” “Không cần, năm mươi vạn này hẳn là số quân cuối cùng của Khoa Nhĩ Mạn, chỉ cần chúng ta thủ trong thành, bọn chúng sẽ không làm gì được, đợi quân cứu viện tới nơi, chúng ta trong ngoài kết hợp, bọn chúng chỉ có đường chết”.
“Khả hãn, quân đội có thể điều động của nước ta không nhiều, nếu lại điều binh tới đây, thì lớp phòng thủ tối thiểu của thành…cũng không còn bảo đảm”.
“Giờ là thời khắc quyết định vận mệnh của Hoa Lạt Tử Mô, trong nước cũng không bị xâm lược, sợ gì chứ? Lập tức truyền lệnh, các thành cắt một nửa quân thủ thành nhanh chóng đến đây cứu viện”.
“Vâng, khả hãn”.
Hốt Giác dẫn mười vạn quân tinh nhuệ Khoa Nhĩ Mạn tấn công đại quân Hoa Lạt Tử Mô, sức ép của gần hai mươi vạn kỵ binh khiến những binh sĩ Hoa Lạt Tử Mô vừa trải qua chiến trận khốc liệt hoàn toàn không sức chống cự, chưa đến ba ngày, Hoa Lạt Tử Mô đã bại trận… “Báo…vương gia, toàn bộ quân đội Hoa Lạt Tử Mô đã rút lui vào thành Đột Quyết Tư Thản, kỵ binh ta cũng đã thu quân”.
“Xem ra chúng ta tới muộn một bước, nên làm thế nào mới phải, chúng ta không đem theo máy móc công thành, hiện giờ Khải La Can Đạt vẫn đang nằm trong nguy hiểm, ta buộc phải nhanh chóng nghĩ cách…”