Ngải Mã Ốc Sâm sượng sùng nói: “Bọn chúng đang giãy chết, biết rõ bại trận nhưng vẫn cố chống cự đến cùng, nhất định là do An Na không chịu đầu hàng, nguyên soái, không thể ngừng tiến công”.
“Hừ, bọn chúng giờ như chim mất tổ, có thể chạy đi đâu, tính mạng dũng sĩ Khoa Nhĩ Mạn quý giá, cho xe công thành tăng tốc, trước khi trời sáng nhất định phải tới nơi, ta muốn xem xem, đám La Sát còn có trò gì”.
Trên trời, mấy trăm chiếc khinh khí cầu đang hướng về vương thành La Sát.
“Ba ba...khi chúng ta gặp ma ma, người nhất định sẽ rất vui”.
“Ừm…” Đa Đoạt vốn không định đưa Khắc Đa đi cùng, nhưng nói thế nào cậu bé cũng không chịu, còn bảo ma ma từng nói, sẽ đưa cậu bé đi tìm hắn ta, nhưng không ai giữ lời… Đứa trẻ này quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, đợi lúc hắn ta gặp An Na, thật sự chẳng biết nói gì, đành dứt khoát đưa Khắc Đa đi theo, dù sao cũng có khinh khí cầu, xảy ra việc gì cùng lắm là bỏ chạy.
“Đa tướng quân, chỉ còn cách vương thành La Sát không xa, khoảng tối nay sẽ tới nơi”.
“Rất tốt, đừng để lộ vội, tìm một nơi thích hợp nghỉ ngơi, cho người đi do thám tình hình đã”.
“Rõ…” An Na lúc này đang tức giận đùng đùng.
“Ta đã nói làm như vậy là vô nghĩa, các ngươi đang dồn đồng bào vào chỗ chết, không thể tiếp tục nữa, nghe rõ chưa?”