Mộ Như Tuyết đỏ bừng mặt, vừa tức vừa thẹn, gắt: “Muội không quan tâm, dù sao cũng là lỗi của ngài ấy”.
Lãnh Thiên Minh lên tiếng: “Đại tỷ, coi như ta sai được chưa, chúng ta có gì từ từ nói, đừng lao đến làm bừa”.
Mộ Như Tuyết hòa hoãn lại một chút: “Ngài…được, nhưng ngài phải xin lỗi ta và Tiểu Lan” “Xin lỗi? Xin lỗi như thế nào?” “Nói xin lỗi mười lần”.
Trình Khai Sơn và Tiểu Lan đều lo lắng khuyên Mộ Như Tuyết: “Hay là thôi đi…”, nhưng bọn họ còn chưa nói xong, liền xảy ra một cảnh tượng khiến họ sững sờ.
Thất hoàng tử cao cao tại thượng, vừa nói xin lỗi vừa gập người, cuối cùng còn nói nhiều hơn một lần, bảo là coi như tặng thêm… Lãnh Thiên Minh nói xong liền rời đi, không phải chỉ xin lỗi thôi ư, ha ha, lão tử đây da mặt dày, không quan tâm chuyện này….
Khi ra tới đại sảnh, Trình Phương Thác đã đợi sẵn, thấy Lãnh Thiên Minh liền đứng dậy bái kiến.
“Trình tướng quân, sớm vậy tới đây, xảy ra chuyện gì ư?” “Thất hoàng tử, đại vương và Hồ Lang khai chiến rồi, trước mắt Huyền Vũ quân làm quân tiên phong, đã vượt qua ranh giới Bạch Hà, tiến vào thảo nguyên phía Bắc, Tuyết Lang quân làm quân dự bị, đã khởi hành cùng, Phong Lôi quân phía Tây và Mãnh Hổ quân phía Nam cũng bắt đầu xuất phát”, Trình Phương Thác nói.
“Cuối cùng đã khai chiến”.
Lãnh Thiên Minh biết ngày này sẽ đến rất nhanh, cho nên sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, theo hiểu biết của hắn về Lãnh Liệt Vương, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội khi đại hàn mùa đông kéo đến, bộ lạc Hồ Lang phần lớn là dân du mục, thời tiết băng tuyết lạnh giá, chính là lúc sức chiến đấu bọn họ yếu nhất.
“Vậy chúng ta cần làm gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Mời thất hoàng tử xem, đây là văn thư của bộ Binh, họ đã hạ lệnh cho quân phòng bị toàn quốc tiến vào trạng thái chiến đấu, một khi tiền tuyến nguy cấp, sẽ phải bổ sung quân phòng bị từ các thành”.