Cùng lúc đó, ở biên cương phía bắc đại lục Tây Âu, An Na Nhất Thế đang dùng sức gào thét.
“AA…đau chết ta rồi, Đa Đoạt tên khốn ngươi, ngươi là tên súc sinh”.
“Nữ vương bệ hạ, người đừng chửi nữa, tiết kiệm chút sức lực…dùng sức…sắp sinh ra rồi”.
Không sai, An Na Nhất Thế cũng đã tới lúc lâm bồn, nữ nhân chính là như vậy, bình thường cao ngạo kiên cường, nhưng cũng luôn có lúc sụp đổ, lúc này An Na Nhất Thế sắp không trụ nổi nữa, đau khổ, vô lực, chỉ có thể chịu đựng tất cả, việc duy nhất làm được bây giờ là lớn tiếng chửi mắng.
Bộ Binh, thành Thiên Khải, Hoa Hạ.
Vài người đang ngồi nói chuyện phiếm.
“Đa tướng quân, cả bộ Binh, chỉ còn mỗi ngài độc thân, ngài định bao giờ thành thân?” “Đúng đấy, mấy huynh đệ chúng ta đều lo thay cho ngài, có khi nào ngài không được hả?” Đa Đoạt quát lớn: “Ông nội các ngươi, Đa Đoạt ta nhất trụ kình thiên, một đêm bảy lần, một lần cả tuần, nói ta không được, đùa cái gì chứ”.
“Ha ha ha…”, đám đông bật cười hô hố.
Một tướng quân trêu đùa: “Đa tướng quân, vậy ngài định lúc nào thành hôn? Không phải ngài vẫn nhớ nhung nữ vương La Sát đó chứ? Ta nghe nói hai người làm cả một đêm, nữ nhân La Sát cảm giác thế nào hả?” Đa Đoạt cười đen tối: “Không bằng vợ ngươi”.
“Ha ha ha”, đám đông lại được trận cười hả hê.
Lúc này, An Na đã sức tàn lực kiệt, cuối cùng cũng sinh hạ một nam hài, nàng ta ôm chặt đứa bé, không nén nổi nước mắt, có cảm giác kích động không nói nên lời, mặc dù đứa trẻ trông giống tên súc sinh kia, nhưng cũng khá đáng yêu…