“Aiz…hoàng đế Hoa Hạ đúng là sâu không thể dò, xem hạm đội của chúng, rất nhiều loại chúng ta chưa gặp qua, thật không biết chúng làm sao chế tạo ra, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Trung Nguyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lại trở nên lớn mạnh như thế”.
Thống lĩnh cận vệ nổi giận tiến tới, nhìn những bách tính kia, quát: “Khốn khiếp, cáo trạng thì tới ngự sử đài thành Thiên Khải, ban ngày ban mặt ngáng đường thánh giá, đó là tội chết, các ngươi chán sống rồi à?” Một ông lão bước ra: “Tướng quân, chúng ta có oan tình, đã từng đến ngự sử đài, nhưng bị đuổi ra ngoài, đám tham quan đó cấu kết với nhau, chúng ta không biết làm thế nào, mới phải dùng hạ sách, mong hoàng thượng giải oan”.
“Bất luận thế nào, chặn đường thánh giá đều là tội chết, thấy các ngươi có oan, ta sẽ tha cho lần này, mau mau tránh ra”.
Ông lão kia đột nhiên bật khóc: “Dù gì cũng là chết, nếu hoàng thượng không thể giải oan cho chúng ta, vậy chúng ta sẽ chết tại đây”.
Dứt lời, ông lão đó liền lao vào tảng đá bên đường, máu tươi phun trào…, bách tính xung quanh bật khóc như mưa.
Thống lĩnh cận vệ không nhẫn tâm, nói: “Được thôi, nếu các ngươi đã quyết tâm, vậy hãy chờ ở đây, ta sẽ bẩm báo hoàng thượng, nhưng nếu như hoàng thượng quở trách, các ngươi khó tránh tội chết”.