“Cái *** ông nội ngươi, đau chết ta…” Đặc Mẫu Đặc Nam ngồi trong phòng lao bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, không tự chủ run lên, khi mới bắt đầu, hắn ta còn gào thét chửi bới, gì mà vô nhân đạo, không có tính người, nhưng sau khi thấy vô số binh sĩ bị lôi ra ngoài, không một ai trở lại, Mạc Nhĩ thì càng thảm hơn, ngày ngày bị treo lên, đưa đi, khi quay về bộ dạng thân tàn ma dại, và cả bốn đại phu luôn túc trực bên cạnh hắn ta, chỉ lo hắn ta chết, Đặc Mẫu Đặc Nam liền không dám ho he gì nữa.
Đám người này rốt cuộc là loại gì đây? Quá tàn nhẫn, thượng đế ơi, ta không muốn bị như tên Mạc Nhĩ kia đâu.
Thành Thiên Khải, Hoa Hạ.
Lãnh Thiên Minh đang ngồi ngẩn người ở một góc xưởng công binh.
“Lần trước sau khi ngài nói, chúng ta đã bắt tay vào thiết kế, nhưng độ khó quả thực quá cao, sau đó một học viên gợi ý trực tiếp cho con dấu lửa* vào trong thùng thuốc súng, bắt lửa bằng vụ nổ, chúng ta đã thử làm theo, thực có hiệu quả”.
*Ngòi nổ/bật lửa Lãnh Thiên Minh mờ mịt.
“Đơn giản vậy thôi?” “Đúng, đơn giản vậy thôi”.
“Cũng được, chỉ cần có tác dụng, mọi người hãy sản xuất càng nhiều thùng thuốc súng và bom cháy, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ tấn công vương triều Ba Nhĩ Đồ”.
“Hoàng thượng yên tâm, với năng lực sản xuất hiện giờ, tuyệt đối không có vấn đề gì, thần đã kêu gọi các xưởng đóng tàu nỗ lực hết mình, thành lập Hạm đội thứ ba càng sớm càng tốt".
“Ừm, vẫn là lão Giáp hiểu trẫm, chúng ta bắt buộc phải đẩy nhanh kế hoạch, nếu không một khi phương tây thống nhất sẽ rắc rối to”.
Đại Bất Liệt Điên.
Nửa đêm tĩnh lặng, trong một tiệm rèn ở thị trấn ven biển, hơn một chục nam nhân mặc đồ đen lặng lẽ đột nhập vào, hai người trong tiệm chưa kịp phản ứng đã bị đánh bất tỉnh và đưa đi.
Ngay sau đó, nhóm người di chuyển đến bến tàu, đem cả hai lên một tàu buôn cực lớn.