“Vậy Quản đại nhân đúng là Thanh Thiên lão gia tái thế, nếu lần này có thể diệt trừ hai tên súc sinh cho thành Hải Long, ta nhất định sẽ thắp hương khấn bái vị thanh quan này”.
Hôm thứ ba, tại quảng trường trung tâm thành Hải Long, biển người bách tính đã sớm tập trung ở đó, đến trưa, một đoàn binh sĩ Hắc Kỳ quân áp giải những tên tội phạm tiến vào quảng trường, đi đầu chính là Lưu Trạch Tề và Ninh Hùng.
“Giết chúng…giết bọn chúng…” “Súc sinh…” Vô số trứng gà thối, rau hỏng bay đến như mưa, khi nhìn thấy Quản Cùng, Ninh Hùng tức đỏ cả mặt.
“Quản đại nhân, ngài dựa vào cái gì bắt chúng ta, ngài có chứng cứ không?” Quản Cùng mỉm cười: “Ninh lão gia, vẫn nên giữ mồm miệng một chút, đã lúc này rồi, vẫn cư xử như ông có lý vậy, không lẽ ông không nghe thấy tiếng chửi mắng của hàng vạn bách tính thành Hải Long à?” “Pháp luật triều đình quy định, bắt buộc đầy đủ nhân chứng, vật chứng mới có thể định tội, ngài không có chứng cứ, vậy không thể định tội chúng ta”.
“Ha ha…vương triều Hoa Hạ, ông nghĩ còn hủ bại như Đại Lương ngày trước ư? Hoàng thượng đã nói vô số lần, lê dân mới là chủ nhân thực sự của thiên hạ, kẻ nào phá hoại cuộc sống người dân, kẻ đó đừng hòng sống”.
Quản Cùng vừa nói vừa bước đến trung tâm, quan sát những người dân vây quanh, nói dõng dạc.