Phương nam lũ lụt không ngừng, phương bắc quanh năm khô hạn, thương gia buôn bán ruộng đất hàng vạn mẫu, nhưng dân thường lại không có đất để trồng trọt.
Càng nghiêm trọng hơn nữa là nạn tham ô của quan viên, đây thực sự là vấn đề khiến người ta nhức nhối, nghe nói đến một huyện lệnh cũng dám tham ô hàng chục vạn lượng, ăn cơm vàng bát bạc, thê thiếp thành đàn.
“Hầy…xem ra đã đến lúc công sở Liêm Chính thể hiện rồi”.
Tại thành Kim An ở phương bắc xa xôi, Lãnh Liệt Vương đang đọc thư của Lãnh Thiên Minh gửi tới.
“Ha ha…không ngờ, thật không ngờ, con trai ta vĩ đại như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn thành được giấc mộng mấy đời Bắc Lương chúng ta…” Lãnh Liệt Vương cười lớn, chốc chốc lại bật ho, Trần công công bên cạnh lo lắng nói: “Đại vương, phải chú ý sức khỏe”.
“Không sao, có thể nghe được tin này khi còn sống, bổn vương chết cũng yên lòng, thật hy vọng có thể đến thành Thiên Khải đó tham quan một chuyến”.