“Được rồi, cháu mau về nhà đi, sức khỏe mẹ cháu ngày càng kém, cháu cũng không thể chỉ lo đại sự triều đình chứ”.
“Cháu hiểu mà, lần này cháu về để đưa mẫu thân vào đô thành, nhân tiện dưỡng bệnh, điều kiện ở đó cũng tốt hơn chút”.
“Vậy thì tốt”.
Khi vào nhà, mẫu thân Quản Cùng đang một mình chống nạng làm cơm, Quản Cùng vội vàng chạy tới.
“Mẹ, cùng con chuyển đến đô thành sống đi”.
Thấy con trai trở về, Quản Mẫu không nén nổi vui mừng, khẽ đưa tay lên vuốt má hắn ta: “Con trai, mẹ không đi nữa, con cần làm đại sự, không thể để bản thân ảnh hưởng đến con, tối qua mẹ đã mơ thấy cha con, ông ấy nói rằng sau này con sẽ làm quan lớn, mẹ vui lắm”.
“Mẹ, một mình mẹ ở đây, con không thể yên tâm, nếu mẹ thực sự không đi, con sẽ tìm cho mẹ một hạ nhân, thế nào ạ?” “Không phải nói rồi ư, bách tính chúng ta đâu dư giả đến vậy, mẹ hiểu rõ tình hình mình hiện giờ, có thể thấy con công thành danh toại là mãn nguyện rồi”.
“Mẹ…” “Quản Nhi, nghe mẹ, đại vương xem trọng chúng ta, chúng ta phải dốc sức vì triều đình, ở tuổi mẹ mà nói, đã không còn mưu cầu nữa, điều quan trọng nhất là con có thể một đời bình an thuận lợi, sau đó tìm một mối hôn sự tốt, sinh đứa nhóc kháu khỉnh, như vậy, cho dù mẹ có chết, ở dưới suối vàng cũng sẽ mỉm cười”.