“Bệ hạ, Biện Lương gửi tin tới, nói trong tay Lưu Bất Đắc có thánh chỉ của hoàng đế Hiên Vũ, chỉ ý là truyền vị cho công chúa điện hạ, Hiên Vũ bệ hạ sẽ lui về ở ẩn, nếu giờ xuất quân, thần e rằng lòng quân bất ổn”.
“Lão chết tiệt này, ta giữ lại một mạng, giờ ông ta lại dám tự gây rối, xem ra chỉ có thể lấy mạng ông ta”.
“Bệ hạ…ngài…ngài đây là ý gì?” “Ý gì? Lão già đó không chết, quân đội sẽ không yên, chỉ cần ông ta chết rồi, ai còn theo lệnh một người chết nữa, lúc đó, sẽ không còn kẻ nào dám đối đầu với trẫm”.
Trên bãi cát Tấn Trung, vô số quân đội Đại Lương đã cạn kiệt nguồn nước, đang liều mạng muốn rút quân về Đại Lương, nhưng quân đội Bắc Lương lại bám theo dai dẳng như keo dính, thi thoảng lén tập kích, vừa định phản công thì liền rút lui.
Đại trướng trung quân Đại Lương.
Bạch Đoàn quan sát bản đồ, tính toán thời gian cần thiết quay về Đại Lương.
“Bạch đại nhân, theo ước tính, cho dù không bị quân Bắc Lương tập kích, e là cũng không đủ lương thực đến biên giới, huống hồ hiện tại Bắc Lương theo sát không buông, ngài phải sớm ra quyết định”.
Người bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Vậy hai mươi vạn đại quân không phải hết sạch lương thực ư?” “Hy sinh hai mươi vạn, giữ lại sáu mươi vạn, đây là cách tốt nhất rồi”.