Lãnh Thiên Minh nghĩ nghĩ, nói: “Được, có điều khi tới thành Thiên Khải, ta cần gặp một người”.
Tẫn An Tư Lang: “Người nào?”
“Ngự sử Đại Lương, Lưu Bất Đắc”.
“Gặp người đó làm gì? Không phải người của hoàng đế Hiên Vũ ư?” “Chỉ có Phù Tang được mua chuộc quan viên, Bắc Lương ta không được ư?” Tẫn An Tư Lang bật cười: “Hiểu rồi, hiểu rồi”.
Tẫn An Tư Lang nhanh chóng sắp xếp chuyến đi đến thành Thiên Khải, mỗi thành trì trên đường đi đều gặp tình báo người Phù Tang, đủ mọi cách hóa trang, thân phận, khiến Lãnh Thiên Minh không khỏi cảm thấy sợ hãi, đất nước họ đang có chiến tranh, nhưng vẫn không quên gài mật thám vào nước khác.
Vài tháng sau thì tới thành Thiên Khải, Lãnh Thiên Minh bị đưa đến một kỹ viện bên cạnh sông Minh Hà, vừa bước vào thì đủ loại mỹ nữ ào ạt xông lên.
“Ai da, tiểu ca ca này anh tuấn quá…” “Vị đại gia này, đến uống rượu hả? Ta được không…” Lãnh thiên Minh thấy những người kia đều không quản hắn, cứ thế đi thẳng, chỉ đành đẩy mấy cô nương ra, tiếp tục đi theo… Tới hậu viên, trong một căn phòng tạp vụ, đồ vật chất đống bừa bãi, chỉ thấy người kia mò mẫm trên tường một hồi, bức tường bỗng dưng mở ra một lối vào.