Tể tướng Tề Dung bên cạnh cười mỉa, nói: “Nhị hoàng tử, năm đó thất hoàng tử rời đô thành, ngài đâu có nói như vậy”.
Lãnh Thiên Ngạo nhìn ông ta, nổi nóng: “Lúc đó không giống bây giờ, khi đó Sơn Đông đạo tặc trăm vạn, có lợi ích gì?” Tề Dung: “Vậy đám đạo tặc đó do ai thu phục, đất ở Sơn Đông do ai chinh phạt?”
Lãnh Thiên Ngạo câm nín.
Lãnh Liệt Vương lên tiếng: “Không cần tranh cãi nữa, nếu Sơn Đông đã là đất phong của thất hoàng tử, vậy không thể thu hồi”.
Tam hoàng tử đột nhiên cất lời: “Nhưng Sơn Đông đất đai rộng lớn, nhân khẩu ngàn vạn, có thể coi như một quốc gia hoàn chỉnh, lỡ mà thất đệ tự mình xưng vương, e là chúng ta không kịp trở tay”.
Trong vương phủ Thanh Châu, một bản sao đầy đủ dữ liệu Sơn Đông đã được gửi cho Lãnh Thiên Minh, nơi này hiện có một ngàn hai trăm sáu mươi vạn người và sáu mươi tám thành trì lớn nhỏ… Lãnh Thiên Minh trầm mặc nhìn ra cửa sổ… “Nghĩ gì vậy?”, Mộ Như Tuyết bước vào.