“Đi, chúng ta vào trong nói…” Hai người một trước một sau đi vào, trong điện phụ không có ai khác, chỉ có mỗi họ.
“Tiểu Lan, lúc ta không ở đây, tên thái giám chết tiệt kia không gây phiền phức cho nàng chứ?” “Không ạ, sau lần cảnh cáo của Lưu công công, bọn họ không gây phiền phức gì nữa”.
“Tiểu Lan, ta đói rồi, có gì ăn được không?” Tiểu Lan bật cười, đáp: “Có, nô tỳ sẽ đi lấy ngay, ngài chờ chút nhé…” Lãnh Thiên Minh nhìn Tiểu Lan rời đi, trong lòng vui vẻ, không biết đến lúc nào mới “ăn” Tiểu Lan chút được nhỉ… Đôi khi, Lãnh Thiên Minh thường xuất hiện ảo tưởng, sau khi làm người khác lâu rồi, hắn liền không phân biệt rõ ràng mình thực sự là ai, nhưng chỉ cần ở bên người mình thích, hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Tối đến, Lãnh Thiên Minh ngồi kể cho Tiểu Lan đủ loại chuyện hay ho trong chuyến đi, lúc này, đột nhiên có tiếng từ bên ngoài truyền vào.
“Thánh chỉ tới”.
Lãnh Thiên Minh và Tiểu Lan vội đi ra, người truyền thánh chỉ là Trần công công, hai người quỳ xuống tiếp chỉ.
“Đại vương có chỉ, thất hoàng tử Lãnh Thiên Minh, từ mai mỗi ngày tham gia nghị triều, ban triều phục Quận vương, nhận lễ vật theo cấp Quận vương, khâm thử”.
Sau đó chắp tay chào Lãnh Thiên Minh: “Vậy lão nô cáo lui trước”.
Theo quy định của Vương thị Bắc Lương, hoàng tử được cấp 8 thái giám và 8 cung nữ thay phiên nhau hầu hạ, nhưng vì Lãnh Thiên Minh từ nhỏ đã thích ở một mình, lại không thân không thích, không được đại vương xem trọng.
Vậy nên người hầu hạ Lãnh Thiên Minh trước giờ đều sáng sớm tới dọn vệ sinh, sau đó lén trốn việc, trong lòng bọn họ cho rằng thất hoàng tử không quản chuyện này.
“Thất hoàng tử, hôm nay là ngày đầu tiên nghị triều, ngàn vạn lần không thể đến trễ, mau mau dùng bữa đi ạ”.
Lãnh Thiên Minh cười he he ngồi dậy, 3 4 cung nữ tiến vào.
“Thất hoàng tử, nô tỳ thay y phục cho ngài”.
Hóa ra là cung nữ dọn dẹp hàng ngày, Lãnh Thiên Minh thấy có chút vi diệu, trước đây đâu có đãi ngộ này? Sao đột nhiên thay đổi vậy? Không lẽ vì Trần công công hôm qua dạy dỗ bọn họ? Thực ra Lãnh Thiên Minh không biết, chuyện Trần công công truyền chỉ đã lan truyền khắp trong cung, đám hạ nhân ở điện phụ đánh chết cũng không ngờ, một vị hoàng tử sắp chết đột nhiên lại được phong Quận vương, còn tham gia nghị triều, nếu hoàng tử định xử lý đám hạ nhân chúng, không phải chỉ một câu là toi đời ư? Lãnh Thiên Minh không lên tiếng, để yên cho họ thay y phục, trong đại sảnh, có mấy tên thái giám và Tiểu Lan đứng sẵn, thấy hắn đi ra, đám thái giám lập tức quỳ xuống.
“Thất hoàng tử, nô tài sai rồi, cầu xin ngài tha cho đám nô tài”.