“Tam Bảo, nghe phụ thân dạy này, nàng ấy là nương,” Sở Nam Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của Tam Bảo, chỉ vào Mạnh Lâm Thanh giới thiệu, rồi lại chỉ vào chính mình: "Ta là phụ thân.”
Tam Bảo nhìn Mạnh Lâm Thanh lại nhìn Sở Nam Phong, trên mặt không còn nụ cười, thay vào đó là vẻ mặt khó hiểu.
Thúc thúc đẹp trai rốt cuộc đang nói gì vậy?
Phụ thân? Đại Bảo nhìn về phía Mạnh Lâm Thanh.
Còn có một… nương?
Vừa rồi cha cũng dạy muội ấy gọi nương, Tam Bảo há miệng, thử gọi: “Nương.”
Chỉ là, tiếng gọi nương đầu tiên của Tam Bảo không phải hướng về phía Mạnh Lâm Thanh, mà là gọi Sở Nam Phong.
Sở Nam Phong: “…”
Sắc mặt càng thêm u ám!
Mạnh Lâm Thanh ở bên cạnh cũng không ngờ tới lại có bước ngoặt này, thật tốt, nàng vừa dạy dỗ nửa ngày một chút tác dụng cũng không có. Kết quả Sở Nam Phong dạy hai lần, hây, Tam Bảo biết gọi rồi, tuy rằng gọi nhầm người.
Mạnh Lâm Thanh nhịn cười đến mức vô cùng vất vả, đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt u ám của Sở Nam Phong, bộ dạng ủy khuất lại không biết phải giải thích với hài tử thế nào, thật sự quá buồn cười.
Không không không, nàng tuyệt đối không thể cười trước mặt Sở Nam Phong, trừ phi không nhịn được nữa…