Sở Nam Phong chắc là điên rồi, trẻ con còn nói chưa sõi, chải tóc gì chứ, cẩn thận không khéo lại giật cho hắn một mảng tóc biến thành trọc đầu!
Hình dung cảnh Sở Nam Phong bị hói một mảng, trông vô cùng hài hước, khóe miệng Mạnh Lâm Thanh không kiềm được nhếch lên một chút.
Rồi nàng lại nhận ra mình đang khám bệnh, vội thu lại biểu cảm, cố tỏ ra nghiêm túc hơn.
Tam Bảo chơi tóc của Sở Nam Phong một hồi, dường như lại mất hứng, có vẻ như gương mặt xinh đẹp này còn vui hơn?
"Í?"
Tam Bảo đang ngồi trên đùi Sở Nam Phong, nhưng cô bé cố vươn cánh tay nhỏ, rướn gần khuôn mặt của hắn, vẫn còn thiếu một chút khoảng cách nữa.
Sở Nam Phong không thể cúi người thấp hơn, độ linh hoạt của hắn chỉ đến thế thôi, cúi nữa e là gãy lưng.
Cô nhóc nhỏ rất thông minh, ngồi không được, vậy đứng lên có lẽ sẽ được chứ?
Thế là Tam Bảo cố gắng đứng lên, nhích từng bước nhỏ, khó nhọc đứng vững trên đùi của Sở Nam Phong.
Sở Nam Phong hiểu ý định của cô bé, bèn đưa tay đỡ lấy nách nàng, giúp nàng đứng vững hơn.
“Tam Bảo, lại muốn làm gì nữa đây?” Sở Nam Phong nói, giọng đầy cưng chiều.
“Sờ!” Hôm nay Tam Bảo hiếm khi nói ra một từ có nghĩa, tuy ngắn nhưng dễ hiểu, nàng háo hức nói: “Sờ sờ!”
Sở Nam Phong không rõ cô bé muốn sờ vào đâu, nhưng dù sao hắn cũng rất phối hợp, hoàn toàn không có ý né tránh.
Tam Bảo đứng lên được rồi thì đương nhiên cao hơn nhiều, vừa vươn tay ra là chạm ngay vào mặt Sở Nam Phong, rồi cô bé tiến thẳng tay nhỏ đến sống mũi cao thẳng của hắn.
“Sờ sờ!” Tam Bảo vừa nghịch mũi của Sở Nam Phong, vừa tự lẩm bẩm.
Mạnh Lâm Thanh: “...”
May mà cái mũi đó của Sở Nam Phong là thật, chứ nếu không với kiểu bóp của Tam Bảo, ôi... sao nàng lại thấy mũi mình như bị người ta bóp nghịch, cảm giác hơi cay cay.
Sự nhẫn nại từ đầu đến cuối của Sở Nam Phong, cùng với sự chiều chuộng và phối hợp với Tam Bảo, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Mạnh Lâm Thanh.
Nàng thật sự không đoán được ý định của hắn, không hiểu sao hắn lại đối xử đặc biệt với Tam Bảo như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là sự gắn kết giữa cha và con ruột?
Mạnh Lâm Thanh nghĩ rằng có vẻ mình suy nghĩ quá nhiều.
Tuy hành động bóp mũi của Tam Bảo hơi “thô lỗ”, nhưng suy cho cùng cô bé vẫn là một đứa trẻ, có thể mạnh tới mức nào chứ?
Cô bé chơi một hồi, Sở Nam Phong chỉ cảm thấy mũi hơi cay cay, đôi tay nhỏ đang nghịch ngợm trên mặt mình có chút không quen, ngoài ra thì không còn cảm giác gì khác.
“Hóa ra ngươi thích mũi của ta à, hửm...” Sở Nam Phong gật gù, có vẻ hài lòng với gu thẩm mỹ của Tam Bảo: "Còn nhỏ mà đã biết chọn cái đẹp rồi đấy.”
Mạnh Lâm Thanh suýt nữa thì không kiềm được mà trợn mắt trước mặt bệnh nhân, tên này tự mãn đến mức không biết phân biệt tình huống nữa sao, trước mặt hài tử mà cũng phải…