Hoàng Thành Nam Tấn Có Tứ Đại Ma Vương

Chương 26



Có người đến báo, Tứ hoàng tử Lý Thừa Hiên đêm khuya uống rượu trên mái nhà, không may ngã xuống gãy cả hai chân, hỏi Lý Thừa Thù phải làm sao?

Lý Thừa Thù im lặng giây lát, lén nhìn sang phía ta một cái, trầm giọng nói: "Cứ để hắn ta tự sinh tự diệt đi!"

Ta đờ đẫn nhìn sách, trong lòng lại nghĩ, Lý Thừa Hiên có phải bị bệnh văn nghệ không!

Trước kia đã thích giả vờ, giờ uống rượu còn nhất định phải chạy lên mái nhà uống, cosplay hiệp sĩ bi tình à?

Trước kia hại Lý Thừa Thù gãy chân, giờ tự mình gãy chân rồi!

Đáng đời!

Nghĩ xong những điều này mới hoàn hồn, lại thấy Lý Thừa Thù chăm chú nhìn ta, lộ ra nụ cười đắng chát.

Ta nhắm mắt lại.

Xong rồi, lại phát bệnh nữa rồi.

Đến tối, sau khi tắm rửa xong, ta lật tìm hộp trang sức của mình.

Ngày mai mặc áo màu tím, ta muốn xem ngày mai đeo trang sức gì cho hợp, tìm nửa ngày vẫn không tìm được đồ phối hợp thích hợp, tâm trạng không hiểu sao phiền muộn.

Lý Thừa Thù đến thấy cảnh này, mắt lập tức đỏ lên.

"Nàng đang tìm cái này sao?"

Hắn cầm một miếng ngọc bội trong tay, đưa đến trước mặt ta.

Ta cẩn thận nhìn kỹ, không nhận ra, vừa định lắc đầu, Lý Thừa Thù đã kéo ta vào lòng, ôm chặt.

Giọng hắn đầy tuyệt vọng, nhưng chỉ khẩn cầu một cách thấp kém:

"Cố Vân Dao, ta không quan tâm trong lòng nàng hiện giờ có hắn, hay từng có hắn, đừng rời xa ta, xin nàng, không có nàng ở bên, ta sẽ phát điên!"

Ta trợn tròn mắt, ngơ ngác chỉ vào mình.

"Hả? Ai? Ta? Trong lòng ta có ai?"

Lý Thừa Thù cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng.

Hắn buông tay ra, ngập ngừng mở lời: "Lý... Lý Thừa Hiên đó?"

"Cái gì! Trong lòng ta có Lý Thừa Hiên?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta cất giọng cao vút, trong lòng chỉ thấy hoang đường.

"Không có sao?" Lý Thừa Thù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy hết can đảm khó hiểu hỏi, "Vậy sao nàng lại cất giữ ngọc bội của hắn?"

Ta lại nhìn miếng ngọc bội đó, cuối cùng cũng nhớ ra.

Đó không phải là miếng ngọc bội mà Lý Thừa Hiên tặng ta khi đến tìm cách gây rối lúc Lý Thừa Thù rời kinh sao?

Ta quên vứt à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giải thích với Lý Thừa Thù nửa ngày, cuối cùng hắn mới tin.

Hắn lại một lần nữa ôm lấy ta, lần này lại vô cùng cẩn thận, sợ làm ta đau, như đang đối xử với báu vật đã mất lại tìm về được.

"Xin lỗi, Dao Dao, là ta oan uổng nàng rồi, nàng đánh ta đi, chỉ cần nàng đừng giận!"

Bao nhiêu năm rồi, Lý Thừa Thù vẫn không có chút cảm giác an toàn nào.

Nhưng ta lại không nói được lời trách móc nào, chỉ xót xa ôm chặt lấy hắn, giống như trước đây hắn ôm ta vậy.

Ta tựa đầu lên vai hắn, từng chữ từng chữ nghiêm túc mở lời:

"Lý Thừa Thù, ta yêu chàng, cả đời này ta cũng chỉ yêu một mình chàng, Cố Vân Dao ta, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không rời xa chàng, chàng tin ta, được không?"

"Được, ta vĩnh viễn tin nàng!"

Lý Thừa Thù trả lời không chút do dự.

Nhưng ta biết, có lẽ ta đã để lộ sơ hở khiến hắn phát hiện ra điều gì đó.

Tuy ta cũng không biết hắn phát hiện ra bằng cách nào, nhưng nếu hắn biết ta đến từ một thế giới khác, có lẽ trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ không thể hoàn toàn yên tâm.

Nhưng không sao cả, ta sẽ dùng cả đời để chứng minh cho hắn thấy, những lời ta nói đều là thật.

Nhưng với sự không tin tưởng của hắn lúc này, ta vẫn hơi tức giận.

Ta há miệng, cắn một cái vào vai hắn.

Lý Thừa Thù rên khẽ một tiếng, nhưng không hề né tránh, chỉ im lặng chịu đựng.

Lòng ta mềm nhũn, lại buông miệng ra.

"Sao chàng không tránh?"

"Chỉ cần nàng có thể hết giận, cắn bao nhiêu cái cũng không sao."

Lý Thừa Thù nghiêm túc giải thích.

Nhìn Lý Thừa Thù định đưa vai bên kia cho ta cắn, ta tức đến không biết làm sao, nghĩ nghĩ thấy lười không muốn so đo với hắn nữa.

Ta kéo hắn ngã xuống giường.

Lý Thừa Thù hơi hoảng hốt, lại có chút mong đợi.

Hắn hỏi: "Dao Dao, là có hình phạt mới sao?"

Ta nhướn mày cười: "Ta biết chàng không tin ta, ta cũng không có cách nào giải thích, chỉ đành dùng hành động để chứng minh thôi, bước đầu tiên, thử sinh một đứa con xem sao!"

Mắt Lý Thừa Thù sáng lên: "Hình phạt này, ta rất vui lòng phối hợp."

Màn trướng từ từ khép lại, che đậy cảnh xuân trong phòng.

Từ đó, Dao Đài không cô đơn, đỉnh cao cũng rực rỡ ánh sáng.

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com