Xuân Đào lo lắng cuống cuồng, nhưng ta lại không chút sợ hãi.
Ta và Vân Thường là tỷ muội song sinh, điểm khác biệt duy nhất là nốt ruồi son nhỏ trên tay phải của ta và vết sẹo trên mặt sau này.
Mà nốt ruồi son và vết sẹo đều đã được Thu Cúc che đi từ lâu, nếu không dùng thuốc mỡ đặc biệt, căn bản không thể tẩy trang được.
Lý Cảnh Du sẽ không biết.
“Hoàng thượng rốt cuộc… ư ư ư”
Xuân Đào bị Thu Cúc bịt miệng, “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Liên tục ba ngày, ngày nào cũng có người mang cơm đến, nhưng vẫn không thể ra ngoài. Lý Cảnh Du cũng không đến.
Rạng sáng ngày thứ tư, trời chưa sáng, không hiểu sao, ta mở mắt.
Lý Cảnh Du râu ria xồm xoàm, mắt đỏ hoe, đang ngồi trên giường, nhìn ta.
Thấy ta mở mắt, hắn mở miệng, giọng khàn khàn, như thể đã mấy ngày không nghỉ ngơi, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ta định mở lời.
“Ngươi không cần nói ngươi là Vân Thường.” Hắn giành trước, một tay nắm lấy tay phải ta, nâng lên trước mắt, “Tay phải của Vân Thường có một nốt ruồi son... Ngươi không có.”
Lần này đến lượt ta bối rối.
Người có nốt ruồi son là ta, Tô Vân Cẩm mà.
Thiên Thanh
Lý Cảnh Du dường như đã thực sự mệt mỏi, không muốn nghe ta biện minh nữa.
Hắn lấy một hộp gỗ đàn hương tinh xảo, bên trong có đựng một mảnh ngọc bội - mảnh ngọc bội được mài giũa không tinh xảo lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình con cá.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve, lẩm bẩm: “Đây là đồ của Vân Thường. Ngươi không biết phải không?”
Ta muốn nói, ta biết.
Bởi vì mảnh ngọc bội đó, do chính tay ta làm.
Đó là món quà sinh nhật mười hai tuổi ta định tặng cho muội muội Vân Thường, nhưng lại bị mất trước khi kịp tặng.
Sao nó lại ở chỗ hắn?
“Năm năm trước, vào cái mùa đông khắc nghiệt đó, trẫm bị ác nô đánh ngất xỉu, cố ý bỏ rơi, lạc đường trong thảo nguyên. Khi đói khát không chịu nổi, trẫm đến một bên hồ, nhưng vừa mới đục lớp băng, chưa kịp bắt cá, đã đói ngất đi, rơi xuống hồ.”
“Khi tỉnh lại lần nữa, bên cạnh có thêm một cô nương. Là nàng đã cứu trẫm, còn cho trẫm lương khô. Mảnh ngọc bội này, chính là do nàng làm rơi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trên đó khắc chữ ‘Tô Vân Thường.”
Lý Cảnh Du lại gần, “Ngươi nói cho trẫm biết, ngươi là ai? Tô Vân Thường thật sự đi đâu rồi?”
Đôi mắt âm trầm của hắn nhìn chằm chằm vào ta, trong sự tàn nhẫn dường như có một chút không đành lòng.
Cuối cùng ta cũng hiểu rõ tình hình, cũng nhận ra dù thế nào, Lý Cảnh Du cũng không có ý định g.i.ế.c ta, vì vậy ta mở lời:
“Liệu có phải người ngài muốn tìm không phải là Tô Vân Thường không?”
16.
Lý Cảnh Du kéo tay ta, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son trên đó, hiếm hoi lộ ra vẻ ngốc nghếch.
“Ý nàng là, người cứu ta là nàng, nhưng nàng không phải Tô Vân Thường, mà là Vân Cẩm?”
Ta gật đầu.
Thu Cúc định lui xuống, bị ta giữ lại, “Tháo hết những thứ trên mặt ra đi.”
Ta nhìn vào gương xem vết sẹo mờ nhạt dài bằng ngón tay trên mặt.
Lý Cảnh Du run rẩy tay vuốt ve mặt ta.
“Đây là…”
“Lúc cứu chàng mà có.”
Ai mà biết được, đó là mùa đông mà. Ta cưỡi ngựa chạy lung tung, từ xa đã thấy một cậu bé rách rưới trên mặt hồ.
Ngay khi ta định quay đầu, “tùm” một tiếng, người đó rơi xuống.
Ta thúc ngựa đến, nhảy xuống hố kéo hắn lên.
May mà người đó khá gầy yếu, cũng không giãy giụa, nên ta mới thuận lợi cứu được.
Có điều băng trên mặt hồ thực sự sắc bén, đã cứa một vết trên mặt ta.
Ta thấy hắn không giống người Bắc Lương, thở phào nhẹ nhõm, nhét ít lương khô vào lòng hắn.
“Ta làm sao biết năm năm trước chàng lại bé nhỏ như thế?” Ta nghiêng đầu nhìn Lý Cảnh Du giờ đây cao lớn, dáng người cường tráng, “Không nhận ra chàng cũng không thể trách ta được, đúng không?”
“Không trách nàng, không trách nàng.” Lý Cảnh Du ôm chặt lấy ta, mắt đỏ hoe, “Đều tại ta.”
Hắn lại hỏi ta, vì sao ta lại tiến lên phía bắc hòa thân.
Ta nhìn qua cửa sổ, hướng về phía nhà, mắt ngấn lệ long lanh, lộ ra vẻ yếu ớt.
“Ta là tỷ tỷ, kiên cường hơn Vân Thường, những chuyện không biết khi nào sẽ c.h.ế.t như thế này, đương nhiên phải do ta gánh.”
Nhìn những giọt lệ trong mắt Lý Cảnh Du, ta từ từ giấu hai cây kim bạc có độc trong ống tay áo đi.